đại đường tiểu lang trung
TTO - Nhiều năm qua, hàng ngàn sinh viên và người đi đường phải chịu cảnh khổ sở khi đi vào đường Tô Vĩnh Diện (dẫn vào Làng Đại học Quốc gia TP.HCM) khi có tới hàng trăm 'hố bom' ngập nước trên con đường 1km bất kể trời mưa hay nắng. Đường Tô Vĩnh Diện (thuộc
Chương 1: Chớ có chửi ông trời. Chương 2: Thiếu nữ gánh củi. Chương 3: Dòng dõi thư hương. Chương 4: Chủ nhà đòi nợ. Chương 5: Sơn trà hại người. Chương 6: Tả lang trung xem bệnh. Chương 7: Bệnh do sơn trà. Chương 8: Huệ dân đường. Chương 9: Kiếm tiền không phải dễ.
Tin tức sao Hoa Ngữ: Cập nhật những tin tức, bài viết của các nghệ sĩ, diễn viên, idol, ngôi sao, người nổi tiếng hot nhất trong làng giải trí Trung Quốc hiện nay.
Tả Quý dừng bước giục thê tử, Lương thị đáp một tiếng vào nhà chuẩn bị cơm nước, Bạch Chỉ Hàn bị thương vẫn đi giúp, cứ nói vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì, Tả Thiếu Dương thi thoảng lại bị mẹ lườm một cái, y không dám phân bua gì hết. Mời các bạn đón đọc Đại Đường Tiểu Lang Trung của tác giả Mộc Dật. Tweet! Hoàn Thành Hoàn Thành Hoàn Thành
Trong phong thuỷ, thế hành lang dài và hẹp tương tự như một đường hầm dài. Chúng sẽ gia tăng tốc lực khiến các luồng khí lao xuống hành lang rất nhanh, thay vì uốn khúc quanh co và tụ lại trong ngôi nhà của bạn. Khi các luồng khí "tăng tốc" nhanh chóng có thể tạo ra những "thách thức" cho những đồ vật trong hành lang đó.
hadits tentang pemuda masa kini pemimpin masa depan. Thực ra cũng hơi muộn thật, trên đường về gặp vài người đi làm đồng về sớm, thấy bọn họ có trâu thì hâm mộ hết sức, đi ngang qua quán trà Thanh Hương, bây giờ đã là chập tối, không biết là chưa mở cửa kinh doanh hay là đóng cửa sớm, Tả Thiếu Dương quyết định vào cày lên lưng trâu, bảo Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn về trước, một mình đi tới quán trà Thanh cửa mấy cái, không ai đáp, đập thêm mấy cái nữa mới có giọng nói truyền ra- Ai đấy, đóng cửa giọng Tang Oa Tử, Tả Thiếu Dương đáp- Tang đại ca, ta Oa Tử chạy nhanh ra mở cửa, khom lưng chào- Thiếu đông gia tới giờ hắn là người ở nhờ, mà thân phận Tả Thiếu Dương trong lòng bách tính Hợp Châu rất khác rồi, hắn không dám lại mặt đại ca của Tiểu Sao đã đóng cửa rồi? Còn chưa tới giờ đóng cửa cơ Thiếu Dương nhìn vào trong nhà, tối om om chẳng thấy bóng người- Dạ, dạ, đúng thế!- Có chuyện gì?- Gia mẫu bị bệnh, Tiểu Muội và tức phụ tiểu nhân đưa gia mẫu khám bệnh, chỉ tiểu nhân ở lại trông nhà mà Thế à?Tả Thiếu Dương nhíu mày- Sao bọn họ không tới tìm ta?- Chuyện này...Tang Oa Tử ấp úng- Là vì Tiểu Muội nói, nói không nên cứ làm phiền Quý Chi Đường, bên đó bận rộn lắm rồi, còn phải cày cấy nữa, chỉ sợ không có thời gian, dù sao tới Nhân Thọ Đường cũng do Tiểu Muội quyết định, Tả Thiếu Dương không biết diễn tả tư vị trong lòng mình ra sao, e rằng không đơn giản là vì không muốn làm phiền mình, mà là muốn rời xa không thể, có lẽ do vì Tang mẫu bị bệnh, biết mình không ưa bà ta nên không đưa tới, chắc là thế rồi, nhưng Tiểu Muội nói ra lời như thế, vẫn thấy lòng buồn rầu- Bệnh thế nào, có nặng không?Tang Oa Tử nhỏ giọng nói- Tiết lang trung kê thuốc rồi, hiệu quả không tốt, Tiểu Muội khóc sưng húp tới đó Tả Thiếu Dương không cần suy nghĩ thêm- Để ta đi xem Thiếu Dương đi tới Nhân Thọ Đường, đường xá trong thành Hợp Châu này y đã thuộc làu. Nhá nhem tối, vẫn còn vài người đang chờ khám bệnh, danh tiếng của Nhân Thọ Đường chỉ kém Huệ Dân Đường, dược đồng của Tiết lang trung đã chết trong nạn đói, giờ trong hiệu chỉ còn Tiết lang trung và hai đồ đệ Phong lang trung, Diêm lang lang trung không còn phong thái mỹ nam trung niên nữa rồi, trông như ông già năm mấy, thấy Tả Thiếu Dương, đi nhanh tới chào- Tả công tử tới rồi, sư phụ ta ở bên lang trung đang xem bệnh, nhỏ giọng bảo người bệnh trên giường đợi một chút, đi ra, chắp tay thi lễ- Tả công họ cung kính như thế chẳng phải vì cái danh Tả Mẫu Mực, mà vì tính mạng sư đồ nhà họ do phu thê Tả Quý trong lúc đói kém vươn tay ra giúp đỡ, để người cùng nghề trong thành đi đào tam thất đổi cháo, nếu không chẳng biết trong thành lúc này còn lại mấy vị lang trung, kết quả bây giờ tam thất còn chất đống trong Thiếu Dương chắp tay đáp lễ- Ta đi ngang qua quán trà, nghe nói Tang bá mẫu bị bệnh, nên tới thăm, không dám làm phiền mọi người chữa Vậy mời công tử Đa Thiếu Dương đã thấy Tiểu Muội, đi tới nhỏ giọng hỏi- Sao không tới tìm ta?Tiểu Muội cúi đầu không đáp, Tả Thiếu Dương thì nhìn rõ rồi, nàng không khóc, mắt chẳng đỏ, nói gì tới khóc sưng húp mắt, thì ra Tang Oa Tử nói dối mình, sợ mình không quan tâm tới nữa, ít nhất hắn vẫn biết nghĩ cho muội muội, nên Tả Thiếu Dương không Cầm thì thầm đáp thay- Ta bảo Tiểu Muội nói với cậu, nó không đi, cũng không cho ai đi, sợ cậu lỡ chuyện đồng Thiếu Dương cười gượng, thời gian qua ít quan tâm tới nàng, cũng có nguyên nhân không muốn nhìn cái bản mặt Tang mẫu, khiến nàng thiệt thòi, dịu giọng hỏi- Tang bá mẫu bị bệnh gì?- Phù Thiếu Dương thò đầu nhìn, chỉ thấy toàn thân bà ta phù lên, mặt trắng bệch nhợt nhạt, đúng là bị phù, có điều chỉ nhìn thế này khó kết luận gì, song Tang mẫu hiện giờ là bệnh nhân của Nhân Thọ Đường, y không tiện hỏi thêm, cũng không thể kiểm tra được, ở đây lại chẳng thể nói chuyện với Tiểu Muội, đành đợi hôm khác tới quán trà, chắp tay cáo từ mọi Cầm đợi y ra ngoài một lúc rồi mới đuổi theo, gọi- Tiểu lang trung, đợi Thiếu Dương quay đầu Cậu đi tiếp Cầm đi sau Tả Thiếu Dương một đoạn, để không ai biết bọn họ đi cùng nhau, hỏi- Bệnh bà bà ta làm sao?Cách nói chuyện không nhìn nhau này thật phiền phức, nhưng nam nữ thời đó không thể công khai sóng vai đi với nhau được, nhập gia tùy tục, Tả Thiếu Dương cũng quen rồi- Cầm tẩu, câu này phải hỏi Tiết lang trung mới đúng Đương nhiên ta biết, nhưng tới đây ba ngày rồi mà không chữa khỏi, nên mới hỏi cậu. Thời gian qua cậu chữa khỏi không ít người bị phù mà, ta nói với Tiểu Muội là cậu trị được, nhưng nó không cho đưa Vì sao?Tả Thiếu Dương vẫn không tin nguyên nhân Chuyện này...Hoàng Cầm đắn đo một hồi mới nói- Hồi nhà ta ở nhờ nhà cậu, có lần Tả lang trung đi qua chỗ nhà ta ở, bà bà ta ra chào hỏi, Tang lang trung coi như không nghe thấy, Tiểu Muội chứng kiến cảnh ấy rất thương tâm, khóc cả ra là như thế, cha y đúng là cực kỳ ghét Tang gia, nhất là Tang mẫu, Tả Thiếu Dương chỉ còn biết thở dài, sau này mình phải chú ý không thể khiến Tiểu Muội khó xử thêm, quay lại bệnh của Tang mẫu- Thế bá mẫu có ngứa không?- Không Vậy thì không giống những bệnh nhân như ta chữa rồi, những người kia do ăn có độc mà ra, bà bà của tẩu có thể bị phù thực sự, phù nước rất phiền phức. Tẩu nói cho ta triệu chứng xem nếu có nguy cấp không, nếu nguy thì không thể chậm trễ, phải nhanh chóng nghĩ Bà bà ta từ nhà cậu về liền phát bệnh ngay, ngày hôm đó chỉ có mặt và tay chân bị phù, mọi người không để ý lắm, kỳ thực bà bà ta trước nay sức khỏe không tốt, bệnh suốt, nhiều bệnh vặt, có cả phù, tay chân đôi khi ấn mạnh môt cái là lõm vào, lúc nặng tay không nhấc lên nổi. Tìm lang trung uống thuốc, đỡ một thời gian rồi lại tái phát, ta từng bảo bà bà đi tới tìm Nghê đại phu xem bệnh, chữa cho khỏi hẳn, nhưng bà bà ta bảo phí tiền, không cần thuốc men chi cho phiền, nằm vài hôm là khỏe..Tả Thiếu Dương cười khổ không thôi, đùa- Cầm tẩu, tẩu mà cứ nói tiếp như thế này thì tới khi trời tối mất, trời tối rồi thì không thấy đường, ta về làm sao?- Thì ta đưa cậu về, thế có được không? Chẳng phải lang trung coi trọng vọng văn vấn thiết à, ta đem bệnh tình trước kia của bà bà ra nói để cậu tiện phán đoán Thiếu Dương run run, giọng điệu của Hoàng Cầm rất giống lúc Miêu Bội Lan làm nũng hờn dỗi, không nhìn mặt nàng nhưng y khá chắc chắn là mình không nhầm, không dám đùa với nàng nữa- Được rồi, tẩu cứ nói đi, tối thì thong thả đi cũng về này đã gần giờ cơm, mọi người đều về nhà, đường xá chẳng còn ai, Hợp Châu lần này nguyên khí tổn hại nặng nề, dù nha môn kịp thời đưa ra chính sách hợp lý lưu giữ người dân, vẫn có người quá ám ảnh hoặc chạy nạn, hoặc chuyển đi hẳn, đường phố vắng tanh vắng ngắt, ngọn đèn chiếu ra từ nhà hai bên thường thưa thớt hơn nhiều, có nhà đóng cửa im lìm, chẳng biết chủ nhân của nó đã bỏ đi hay không còn Cầm bước tới gần Tả Thiếu Dương hơn một chút- Nói thực, bà bà ta rất ngoa ngoắt, khi chửi người là không biết gì cả, từ khi ta gả vào Tang gia, lúc nào cũng mặt sưng mày xỉa với ta, ta làm cái gì cũng không đúng, tới Tang gia bốn năm rồi mà ta chẳng có động tĩnh gì, bà bà ta càng ngày càng quá đáng, suốt ngày nói ta là gả không biết đẻ trứng, làm tuyệt hương hỏa của Tang gia, nhưng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà, đó là bà bà của ta, ta không quan tâm sao được.
Nói tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt. Cùng thưởng thức tác phẩm Đại ĐườngTiểu Lang Trung, bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả, qua lời văn của dịch giả gạo cội năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà...Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn.*** Truyện có rất nhiều chi tiết không theo nguyên tác.
Đại Đường tiểu lang trung Trọn bộ 397 hồiThể loại kết hợp Lịch Sử Bạn đang đọc truyện Đại Đường tiểu lang trung trên trang truyenkiemhiep, nơi bạn có thể tìm thấy rất nhiều truyện kiếm hiệp hay, mới nhất!!! >> Xuống danh sách các hồi >> Xuống bảng liệt kê truyện các tác giả khác Đại Đường tiểu lang trung là một trong những tác phẩm của Mộc Dật. Những năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà... Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn. >> Danh sách các hồi của truyện Trang 1 2 3 4 Trang 1 2 3 4 Truyện các tác giả khác Thẩm Thăng Y truyền kỳ hệ liệt Hoàng Ưng Ngân kiếm hận - Thập tam sát thủ - Bạch Tri Thù - Tương Tư phu nhân - Họa mi điểu - Vô Song phổ - Phượng hoàng kiếp - Thiên Đao - Thất dạ câu hồn Nữ lang sát thủ - Vô Trường công tử - Ngân lang - Tử Vong Điểu - Ngọc Thanh Đình - Đồ long - Quỷ tiêu - Quỷ huyết u linh - Huyết biển bức - Truy lạp bát bách lý - Phong lôi dẫn - Ma đao - Lôi đình thiên lý - Khô lâu sát thủ - Tiêu hồn lệnh - Phong thần thất giới Minh tướng quân hệ liệt Thời Vị Hàn Thâu Thiên cung - Hoán Nhật tiễn - Tuyệt đỉnh - Sơn hà Ngoại truyện Phá Lãng trùy - Thiết Hồn ảnh - Toái Không Đao Kính hệ liệt Thương Nguyệt Tiền truyện Chu Nhan - Thần chi hữu thủ Song thành - Phá quân - Long chiến - Tích thiên - Quy khư - Thần tịch Ngoại truyện Lục hợp thư - Chức mộng giả Thính Tuyết Lâu hệ liệt Thương Nguyệt Huyết Vi - Phong Vũ - Thần Binh Các - Bệnh - Hỏa Diễm Diên Vĩ - Chỉ Gian Sa - Bái Nguyệt Giáo chi chiến - Hoang Nguyên Tuyết - Chú kiếm sư Tán Thiên hệ liệt Thương Nguyệt Hoa Kính Bạch Loa hệ liệt - Dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu - Loạn thế - Tịch nhan - Mạn thanh - Thương Hải - Tinh trụy - Phi Thiên - Nhất Chỉ Khiếu Mỹ Địch Á Đích Miêu - Tuyết mãn Thiên Sơn - Tinh Không - Phong Hoa Tuyết Nguyệt Đỉnh Kiếm Các hệ liệt Thương Nguyệt Đại mạc hoang nhan - Đế Đô Phủ - Mạn Châu Sa hoa - Bỉ Ngạn hoa - Kiếm ca - Thất dạ tuyết - Bích Thành - Ảo thế Hạc Thiết ngũ bộ hệ liệt Vương Độ Lư Kì hiệp Côn Lôn kiếm Hạc kinh Côn Lôn - Bảo kiếm Kim Thoa - Kiếm khí Châu Quang - Ngọa hổ tàng long - Thiết kị ngân bình Giả Kim Dung Bẻ kiếm bên trời - Bích Vân thần chưởng - Giang hồ ân cừu ký - Hắc Thánh thần tiêu - Hậu anh hùng xạ điêu - Ma nữ đa tình - Thần trượng loạn giang hồ - Thần võ bí kíp - Võ lâm ngũ bá Giả Cổ Long Ân cừu ký - Bạch thạch thiên thủ - Chân kinh Cửu Cửu - Hiệp ẩn ma tung - Ma ảnh kiếm - Ma thần quỷ kiếm - Phi Thiên Ma - Quyền chủ ngọc ấn - Tiểu sát tinh 1 - Tiểu sát tinh 2 - Uy phong Cổ tự Các tác giả khác Rất nhiều truyện hay, xin xem thêm ở trang các tác giả khác Xem nhanh
Truyện Đại Đường Tiểu Lang Trung với thể loại lịch sử và các nguyên tắc trước đây dường như đã được phá vỡ vì đây là một quy tắc mới do Mộc Dật đề cập đến. Bởi tác giả luôn tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng đầu từ những ngày Đại Đương lập quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới những ngày chuẩn bị bước sang năm mới rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà ...Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn. Truyện đã được hoàn thành mới các quý độc giả theo dõi nhé.
Mấy loại chuyện nam nữ cưới gả đáng lẽ Đổng thị thích nghe nhất, hôm nay bà lại chú ý tới mấy người khách bàn tán về y thuật của Tả lang trung hơn, hình như gần đây liên tiếp trị được mấy ca nguy cấp mà người ta không cứu được, hoặc không muốn cứu, tất cả là nhờ phương thuốc bí truyền gì đó nên tiếng tăm lên cao. Vì bà ta có bệnh, bệnh lâu rồi, uống không ít thuốc mà không khỏi, nghe ngóng ở đâu có lang trung giỏi là đi xem. Lần này vốn có thể xem bệnh miễn phí, không ngờ bà nương kia nói lời khó nghe làm Tả lang trung không cao hứng đi mất rồi. Đến trưa Đổng thị tạm biệt đám lão phụ thiếu phụ về nhà. Qua Tết thời tiết có khá hơn phần nào, tuyết đóng trên đường đang tan, những cột băng ở mái hiên đang tí tách nhỏ từng giọt nước xuống đất, đống người tuyết lớn nhỏ mà bọn trẻ con đắp lên cũng chảy ra, không còn ra hình dạng gì, bùn tuyết trộn lẫn, trắng đen loang lổ, trông mà khiến người ta buồn nôn. Về tới nhà, Đổng thị cảm thấy khớp gối đau hơn trước kia nhiều lắm, cử động cũng khó khăn. Bệnh này lâu năm rồi, gió lạnh nổi lên là bắt đầu chịu tội, rảnh rỗi ngồi nhà sống không bằng chết, có ra ngoài trò chuyện mới nguôi ngoai ít nhiều. Khó khăn lắm mới bước qua được ngưỡng cửa, tiểu tôn tử chạy ra, tay còn cầm nửa cái bánh lúa mạch– Nãi nãi đã về. Đổng thị vịn khung cửa, cười yên thương– Mặt đất có băng, cháu đừng chạy loạn coi chừng ngã đấy. – Không ngã đâu ạ, nãi nãi, cháu đi chơi đây, Tiểu Cẩu đang đợi tôn tử cắn một miếng bánh nữa, còn miếng nhỏ đại khái trời lạnh làm đông cứng khó ăn, nên nó thuận tay ném luôn vào góc tường, nhảy tưng tưng ra ngoài. – Ài, cái thằng bé này, sao ném bánh đi, đó là đồ ăn, lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh đấy ….Nhưng đứa bé chạy xa rồi, Đổng thị lầm bẩm thêm vài câu, gian nan đi tới bên tường, dùng tay chống đầu gối, từ từ khom lưng nhặt miếng bánh lên. Đột nhiên Đổng thị thấy eo đau buốt, kêu lên một tiếng, gối nhũn ra, ngã oạch xuống đất. Nhi tức phụ đang phơi y phục ở sân sau, nghe thấy ngoài có tiếng kêu, hốt hoảng vứt cả chậu quần áo đi, chạy ra thấy Đổng thị ngã trên mặt đất, người cuộn lại, không ngừng rên la, hốt hoảng ngồi xuống ôm lấy– Mẹ, mẹ làm sao? – Ta … Ta bị trẹo lưng rồi, ôi đau …. Đau chết mất thị trán túa mồ hôi lạnh, cắn răng kêu Nhi tức phụ càng hoảng, không biết phải làm gì, đặt tay dưới sườn Đổng thị, run rẩy nói– Để nhi tức đỡ dậy. Đổng thị kêu thảm, cố gắng đưa tay lên ngăn cản– Đừng, đừng! A, đau, đau lắm, đừng đụng vào. Nhi tức phụ buông tay ra, mếu máo nói– Vậy, vậy phải làm sao? Để, để con đi gọi đại thẩm bên cạnh xong chạy sang nhà bên gõ cửa, gọi mãi mới có được một lão phụ và một thiếu niên choai choai sang giúp, tốn rất nhiều công sức khiêng được Đổng thị la hét đau đớn không ngừng lên giường. Đổng thị không nằm thẳng ra được nữa rồi, co quắp trên giường rên siết, vừa kêu đau vừa kêu lạnh. Nhi tức phụ chạy vào gian trong đem cả chăn của trượng phụ ra đặt lên người Đổng thị, bà ta vẫn kêu lạnh, nàng liền lấy cả quần áo trong tủ đắp lên. – Mẹ, con đi gọi phu quân về nhé. Đổng thị lắc đầu– Đừng, nó đang làm việc, bận lắm, đừng quấy nhiễu nó, con đi gọi lang trung tới xem bệnh là được. – Vâng, mẹ nằm yên nhé, con đi ngay. Nhi tức phụ vội vàng chạy đi gọi nhi tử đang chơi đánh nhau về, nói với nó tổ mẫu bị bệnh, bảo nó ở nhà trông, sau đó chạy thẳng tới Nhân Thọ đường ở gần nhà, vén rèm cửa, gọi lớn– Lang trung, lang trung … – Nương tử xem bệnh à?Hỏa kế đi tới đón– Bệnh nhân hơi nhiều, phiền nương tử ngồi ở ghế đợi, tới phiên sẽ xem bệnh cho nương tử. – Không phải ta, là bà bà ta, bà bà bị ngã trẹo lưng, nằm trên giường không đi được, có thể làm phiền lang trung tới xem cho không? Hỏa kế vội quay sang hỏi vị lang trung đang khám bệnh– Diêm lang trung, ngài xem. Lang trung đang chẩn bệnh là Diêm Lập, đồ đệ thứ hai của Tiết lang trung. Tiết lang trung có hai đồ đệ, đại đồ đệ là Thạch lang trung Thạch Tín, chính là nam tử trung niên phong lưu tuấn dật từng tới Quý Chi Đường mua phương thuốc, người thứ hai là Diêm Lập, mặt có cái nốt ruồi to như đầu ngón út ở mép, làm người ta không muốn nhìn thẳng vào mặt ông ta. Diêm lang trung đang kê đơn, chẳng buồn ngẩng đầu lên– Sư phụ và sư huynh không có nhà, ta không thể ra ngoài chẩn bệnh, đưa bệnh nhân tới đây. Nhi tức phụ cuống lên– Nhưng bà bà bà thiếp thân đau lắm, không ngồi lên được nữa. – Vậy thì bảo người khiêng, trẹo lưng hả, kiếm hai người đặt lên cáng đưa tới là được rồi. – Nhưng nam nhân ta không có nhà … Hàng xóm chỉ có lão phụ và đứa nhỏ, không có nam nhân, ba người không khiêng được. Lang trung, xin ngài làm ơn làm phúc, nhà ta ở ngay phía sau thôi, gần lắm … – Vậy thì mua ít dược cao về dán tạm đi. Nhi tức phụ giờ cố trấn tĩnh lại, đi tới bên bàn cười lấy lòng– Lang trung đại ca, xin huynh đó, bà bà ta đau lắm, ta lo chỉ dán thuốc không xong. – Cái bà nương này, không thấy ta đang bận à?Diêm lang trung bực mình ngẩng đầu lên, tuy thiếu phụ khá xinh đẹp động lòng người, song ông ta chẳng nể nang– Nhìn xem, người bệnh đầy nhà thế này, ta đi thì ai khám bệnh, ngươi à? Nhi tức phụ run run, nhìn gần chục người bệnh quanh đó, đa phần nhìn nàng với ánh mắt thiếu thiện cảm, có người thương hại, xong không nói gì cả, bản thân đang bệnh tật, giúp được ai. Thấy lang trung nổi giận rồi, nhi tức phụ không dám nói thêm, vừa gạt nước mắt vừa lủi thủi bước sang một bên, không biết làm thế nào. Lúc này này một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, tiểu dược đồng ngồi càng xe nhảy xuống, lấy cái ghế gỗ nhỏ đặt dưới xe, vén rèm dày bằng vải đỏ lên– Lão gia, tới rồi. Tiếp đó một lão giả râu trắng tay vén áo bào, tay vịn tiểu dược đồng cẩn thận bước chân lên ghế, rồi thở nhẹ dẫm xuống đất. Diêm lang trung bỏ bút xuống đi ra nghênh đón– Sư phụ đã về, sư huynh không về ạ? – Ừ, sư huynh ngươi ở lại theo dõi bệnh xuống xe chính là Tiết lang trung, đại phu tọa đường của Nhân Thọ Đường. Nhi tức phụ thấy có thêm vị lang trung nữa, mừng rỡ chạy ngay tới, quỳ xuống– Lão lang trung, xin ngài cứu bà bà của thiếp thân. Tình huống này Tiết lang trung gặp nhiều rồi, ôn hòa nói– Đứng dậy đi, bà bà ngươi làm sao? Nhi tức phụ vẫn quỳ, sợ không thành khẩn thì người ta không tới khám cho bà bà của mình, lau nước mắt nói– Bà bà thiếp thân bị trẹo lưng, lúc này không cựa quậy được, đang kêu khóc không ngừng. Vừa rồi thiếp thân có nói với vị lang trung đại ca này, xin huynh ấy đi xem, nhưng huynh ấy không đi được, bảo thiếp thân khiêng bà bà tới, nhưng hàng xóm chỉ có lão thẩm tuổi cao và đứa bé, nam nhân không còn ai cả, không khiêng nổi. Phiền lão lang trung tới xem cho, ở phố sau thôi, chẳng tốn mấy bước. Tiết lang trung gật đầu trầm giọng bảo đồ đệ– Lão nhân gia bị thương, không thể xem thường. Mau đi đi. – lang trung uể oải đáp lời, bảo dược đồng lấy rương thuốc, bước ra khỏi nhà, chẳng nói với nhi tức phụ kia câu nào. Nhi tức phụ luôn mồm cảm tạ, chạy trước dẫn đường. Diêm lang trung đi sau bực tức lẩm bẩm luôn mồm– Trời lạnh thế này còn phải đi khám bệnh, đau phải bệnh gấp gì, chỉ trẹo lưng thôi, có chết được đâu. Xa thế này còn bảo gần, gần cái gì, sắp đi hết thành rồi. Nhi tức phụ nghe thấy hắn không ngừng cằn nhằn, chỉ cười bồi vâng dạ xin lỗi, đi qua con phố, vào cãi ngõ sâu, đi nửa ngõ mới tới.
đại đường tiểu lang trung