đường giải thoát 1

Đối với đường xe điện, theo Luật 16.1 (b), việc giải thoát bao gồm vị trí bóng, vị trí đứng và swing. Người chơi phải giải thoát hoàn toàn khỏi cả 3 yếu tố trên. Nếu thực hiện giải thoát nhưng chân vẫn đứng trên đường, thì đồng nghĩa người chơi đang đánh bóng chống sét lan truyền đường nguồn, cho camera,.. Nhận Tư vấn-cung cấp-lắp đặt, các thiết bị cắt lọc sét 1 pha, 3 pha. Sản phẩm nhập khẩu chính hãng Châu Âu Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) - Chương 731 với tiêu đề 'Giải thoát, manh mối, thủy lao (1)' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Ngươi tịnh hóa lòng ta, ngươi để cho ta được giải thoát, cảm ơn ngươi. Ta thật vui vẻ, ta rất vui vẻ. . . Vợ tiền vệ Trọng Hoàng kể hành trình chữa chấn thương gian khổ để chồng thoát cảnh giải nghệ "Vậy là sắp tròn 1 năm trên hành trình 2 vợ chồng đi tìm con đường điều trị chấn thương cho anh. Khoảng 1 năm trước, sau trận đấu với đội tuyển Úc, anh nhà mình Sài Gòn XỐI XẢ CƠN MƯA / Tan Ca MƯA GIÓ & KẸT XE LEO LỀ "THOÁT THÂN" Đường CMT8 / Sài Gòn Hôm Nay Thông tin nước mỹ - The news is by your side. Likes - Advertisement - Likes ; [ Mẹo Toán ] Giải PT bậc ba một ẩn bằng máy tính fx500MS . Th10 15, 2022. Prev Next 1 of 3.888. Newsletter. hadits tentang pemuda masa kini pemimpin masa depan. Bài hát Đường Giải Thoát 1 - Duyên Đạo Phật giáo là nơi cứu khổ, Độ chúng sanh không bỏ một ai; Lòng thương yêu khắp nhơn loài, Không hề muốn thấy một ai khổ trần. Đường chơn chánh trên hơn tất cả, Nẻo nhiệm mầu chẳng có chi bì; Muốn người rõ tánh từ bi, 8. Cho nên Phật bảo con đi khuyên đời. Đêm thanh vắng dùng lời nhiệm nhặc, Khách thường trần bất đắc chơn ngôn; Riêng con tâm đạo thường tồn, Với người cũng rán gọi hồn nhớ tu. Kỳ qui nhứt dễ đâu kiếm được, Khuyên trẻ nên trau chuốt tinh thần; Chừng nào định quốc an dân, 16. Người thương người thể thương thân mới rồi. Con ơi! Nếu còn người vong bổn, Riêng lợi danh riêng sống cá nhân; Vẫn còn có cuộc tranh phân, Ấy là vốn tánh phàm trần xưa nay. Kim cổ đã bao ngày luân chuyển, Do tâm trần suy biến gây ra; Lần nầy cũng chẳng còn xa, 24. Lập công ớ trẻ kẻo mà huốt đi; Cuộc xảy đến cực kỳ khốc liệt, Chúng sanh cần chưởng phước cho cao. Con ơi! Nếu chẳng ba đào, Thuyền từ đâu nhọc công vào biển mê. Chớ rời khách hãy kề bên khách, Rước nhơn gian Nam Bắc kẻo chìm; Dù sao cũng chớ ngồi im, 32. Nếu còn có kẻ đắm chìm sông mê. Không riêng để mình kề Sen báu, Muốn cho ai cũng đáo Tây Phương; Lánh đi cuộc tạm trần dương, Cùng nhau hiệp lực mở đường dài lâu. Nơi cõi tạm thiên sầu vạn khổ, Người tự làm nào có ai gây; Muôn điều bởi một chữ say, 40. Khiến cho sanh chúng đọa đày chung thân. Con ơi! Chốn hồng trần mù mịt, Bị lợi danh phủ bít chơn linh; Khiến cho hầu hết chúng sinh, Quên tìm kiếm lối cứu mình khỏi mê. Tự mê đã chưa hề tỉnh giác, Còn làm khôn dẫn dắt người mê; Đường mê thêm nỗi dọc dề, 48. Gây thành cái thứ bệnh mê lưu truyền. Kẻ đã thức nhớ khuyên người tỉnh, Thắp đuốc lên cho cảnh sáng ra; Ở trong tim não người ta, Nhiệm mầu có đủ rán mà phát minh. Chớ để đến thúi sình mất xác, Lỗi công sanh phí mất một đời; Một khi để kiếp qua rồi, 56. Muốn tìm trở lại làm người khó thay. Làm người được là may muôn thuở, Cũng là do xưa có nghiệp lành; Bây giờ nếu biết tu hành, Tất là sẽ được trở thành Phật Tiên. Con ơi ! Hãy nhớ khuyên sanh chúng, Phật Thích Ca xưa cũng là người; Quyết tâm lánh bỏ tệ đời, 64. Đem thân sanh tử đổi nơi Niết Bàn. Dứt bỏ cả ngai vàng điện ngọc, Hy sinh luôn vợ đẹp con cưng; Một lòng hành đạo xả thân, Việc chi cũng bỏ chỉ cần từ bi. Thương sanh chúng việc chi chẳng quản, Tìm đạo mầu tánh mạng xem thường; Nhờ lòng đầy đủ nghị cương, 72. Thích Ca đắc đạo danh dương khắp trần. Tu một thuở cứu thân vĩnh kiếp, Độ được mình còn vớt mẹ cha; Thuyền to một chiếc sắm ra. Tất nhiên chở hết cả nhà xuống đi. Dấu Phật Tổ đã ghi rõ lắm, Chơn chúng sanh cần bấm đi theo; Muốn tu đừng có sợ nghèo, 80. Muốn thành Phật chớ nên đeo lòng tà. Muôn việc đã nhiễm qua khó bỏ, Cố bỏ đi dù có mất công; Ban sơ khó tịnh được lòng, Nhưng đừng thối chí cuối cùng sẽ nên. Học đạo lớn phải bền chí cả, Muốn quả cao cần có công dày; Thích Ca chứng quả Như Lai, 88. Cũng nhờ chí cả công dày mà nên. Phật thành được chúng sanh thành được, Thánh với phàm chỉ một bổn lai; Khác nhau kẻ tỉnh người say, Chớ ai thì cũng như ai đủ hình. Tội chính bởi tại mình gây tội, Mê cũng do mình gội hết mê; Phật đi Phật biết đường về, 96. Mình đi mình lạc, ngu mê tại mình. Kẻ bị cảnh sanh tình phàm tục, Ngưới cố tâm gây cuộc hồng trần; Càng mê càng bước xa dần, Càng gây nghiệp chướng càng đần độn lung. Biết ác mộng phải bừng tỉnh dậy, Thấy lầm đường thì chạy mau ra; Nếu tâm còn chút dần dà, 104. Mộng sầu thêm nặng, lầm xa càng nhiều. Tu phải tỉnh là điều trước hết, Học phải hành là việc đầu tiên; Ham chơi nên mới thành ghiền, Tự lòng trói buộc, tự nguyền gỡ ra. Lẽ siêu đọa Phật đà chỉ dạy, Nghiệp dữ lành người phải tự lo; Tự mình ăn mới được no, 112. Bắt người khác thế ăn cho thì lầm. Thiếu hạnh phải tự làm lấy hạnh, Chưa biết tu tự tánh lo tu; Chuyển thân từ sấu hóa cù, Mình tu không được ai tu cho mình. Người với con đồng sinh cõi tạm, Con với người đã nặng nhơn duyên; Con thiềng rán độ người thiềng, 120. Bỏ người đi xuống mình lên sao đành. Học Phật phải rộng tình tế độ, Nói pháp cần phá bỏ chấp tâm; Phật riêng tế độ Phật lầm, Pháp còn có sự chấp tâm pháp tà. Mẹ nuôi con xót xa chẳng nệ, Phật độ người đâu kể công lao; Hai tâm hồn rất giống nhau, 128. Mẹ giàu tình cảm, Phật giàu từ bi. Tình yêu con đem đi yêu chúng, Tánh lo tư để dụng lo công; Tất nhiên cùng Phật một lòng, Tội không thể có mê không thể còn. Mẹ ăn chi cho con ăn nấy, Phật thành mong vạn loại đều thành; Lòng nguyền độ tử độ sanh, 136. Tình đời đâu sánh kịp tình từ bi. Mẹ yêu con quản chi đẻ chửa, Phật thương người đâu sá tử sanh; Niết-Bàn là chốn an lành, Lâm phàm độ chúng không đành ngồi yên. Người tưởng Phật muôn thiên có một, Phật nhớ người giờ phút không quên; Khi nghe có tiếng khóc rên, 144. Thì lòng Phật tợ như tên bắn vào. Thời mạt pháp tà cao hơn chánh, Buổi hạ nguơn ít Thánh nhiều phàm; Cho nên nạn ách bao hàm, Mắt từ bi thấy, đâu cam ngồi nhìn. Cậy sức mạnh chúng sanh gây họa, Ỷ tài cao thiên hạ khởi binh; Giết người, người giết lại mình, 152. Càng xem càng bắt động tình từ bi. Quá thông thái người khi CHƯƠNG 13 VUI MỪNG TRONG CHÚA CON-cái của Đức Chúa Trời được gọi để làm đại — diện cho Đấng Christ, để bày-tỏ sự nhân-từ và ân-điển của Chúa. Đức Chúa Jêsus đã bày-tỏ bản chất thật của Đức Chúa Trời thế nào, chúng ta cũng bày-tỏ Ngài cho thế-gian chưa hề biết đến lòng bác-ái của Ngài thế ấy. “Như Cha đã sai Con trong thế -gian,” Đức Chúa Jêsus khấn, “thì Con cũng sai họ trong thế-gian.” “Con ở trong họ và Cha ở trong Con ... để cho thế — gian biết chính Cha đã sai Con đến.” Giăng 1718, 23. Sứ-đồ Phao-lô ngỏ lời với môn-đồ Đấng Christ rằng “Rõ thật anh em là bức thư của Đấng Christ”, “mọi người đều biết và đều đọc.” 2 Cô-rinh-tô 33, 2. Mỗi tín-đồ là một bức thư mà Chúa Jêsus đã gởi cho thế-gian. Nếu bạn là môn đồ Đấng Christ, Ngài dùng bạn làm bức thư cho gia-đình, cho khu phố, xóm, làng, là nơi bạn sinh-sống. Đức Chúa Jêsus ngự trong bạn muốn nhủ vào lòng những người chưa biết đến Ngài. Có lẽ họ không đọc Kinh- Thánh, hoặc không nghe tiếng phán từ những trang sách ấy thốt ra, họ không thấy lòng bác-ái của Đức Chúa Trời qua công việc của Ngài làm; nhưng nếu bạn là người đại-diện thật cho Ngài, có thể nhờ bạn mà họ biết được một phần nào sự nhân-từ của Chúa, họ sẽ được chinh-phục về mối bác-ái và hầu việc Ngài. CDG Cơ-đôc-đồ chẳng khác nào ngọn đèn sáng trên con đường về trời. Họ phải phản-chiếu cho thế- gian ánh sáng từ Đức Chúa Jêsus đã chiếu-giọi trên họ. Đời sống và bản-tánh của họ phải thế nào để những người khác có thể nhận-định đúng Đấng Christ và công-việc của Ngài. CDG Nếu chúng ta đại-diện Đấng Christ, chúng ta phải làm cho mọi người thấy hầu việc Chúa là một điều thích-thú như sự thật vốn là thế. Những tín-đồ nào tích-lũy những mối u-sầu bi-thảm trong tâm-hồn, hay lẩm-bẩm phiền-trách, tức làm cho thế-gian quan-niệm sai-lầm về Đấng Christ và đời sống tín — giáo vậy. Họ làm cho người khác có cái ấn — tượng là Đức Chúa Trời không muốn thấy con-cái Ngài được vui-vẻ, mà làm thế tức họ làm chứng nghịch lại Cha của chúng ta ở trên trời rồi. CDG Sa-tan rất vui-mừng khi thấy nó xúi-giục được con-cái Đức Chúa Trời không tin-tưởng nơi Ngài, lại nghi-ngờ thiện-ý của Chúa và quyền-năng cứu- chuộc chúng ta. Nó rất thích làm cho ta cảm-thấy rằng Đức Chúa Trời đã sắp-đặt sẵn để làm hại chúng ta. Công-việc làm của Sa-tan là cố chỉ cho ta thấy Đức Chúa Trời thiếu lượng khoan-dung và thương-xót. Nó giải sai sự thật về Đức Chúa Trời. Nó trám đầy tư — tưởng con người với những ý- niệm sai-lầm về Đức Chúa Trời, rồi thay vì giữ vững chơn-lý về Thiên-Phụ, chúng ta lại thường khi đeo-đuổi theo lời giải sai của Sa-tan để bất- kính Đức Chúa Trời bằng cách không tin-cậy Ngài và lẩm-bẩm nghịch cùng Ngài. Sa-tan bao giờ cũng tìm cách làm cho cuộc đời tin-kính thành đen-tối. Nó muốn làm cho tôn-giáo có vẻ nặng — nề, khó- khăn; và khi qua sự bất-tín, Cơ-đốc-đồ mang lấy khía-cạnh nầy của tôn-giáo trong chính cuộc đời mình, người đã ủng-hộ Sa-tan vậy. CDG Có nhiều người đi trên con đường sống mà mắt chỉ chăm nhìn vào những lỗi-lầm, những thất bại cùng thất-vọng, nên lòng họ chứa đầy buồn-rầu và chán-ngán. Trong khi tôi còn ở bên Âu-châu, tôi biết một người chị trong Chúa mắc phải việc nầy. Chị gặp phải sự chán-nản lớn và viết thư cho tôi, nhờ tôi giúp-đỡ chị. Sau khi đọc thư chị, đêm ấy tôi nằm chiêm bao thấy mình đang ở trong một cánh vườn. Có một người dường như là chủ vườn dắt tôi đi dạo quanh các con đường tuyệt xinh. Trong khi tôi đang hái hoa và say — sưa với mùi hương thơm ngát của những đóa hoa ấy, thì người chị nầy, đi bên cạnh tôi, chỉ cho tôi thấy những bụi gai không đẹp mắt tí nào đang cản lối đi của chị. Chị buồn-rầu than-thở. Chị không theo người hướng-đạo để đi trên con đường nhưng đi trên đống chà-chuôm gai-gốc. Chị than lên “Một khu vườn đẹp-đẽ như thế nầy lại bị gai-gốc làm hư đi, thật không đáng tiếc lắm sao?” Người dẫn đường đáp lại “Cứ để yên gai gốc đó đi vì chúng chỉ gây thương-tích cho cô thôi. Hãy ngắt những đóa hoa hường, hoa huệ và lạc-dương kia kìa.” CDG Trong kinh-nghiệm đời sống cúa bạn há chẳng có những điểm chói sáng hay sao? Há bạn đã không từng hướng qua những giây phút tim nhảy rộn- ràng với niềm vui khi nhận lấy ảnh — hưởng của Đức Thánh-Linh sao? Khi nhìn lại những chương sách của cuộc đời mình, bạn không tìm thấy những trang thỏa lòng sao? Có phải lời hứa của Đức Chúa Trời như ngàn hoa thơm ngát mọc hai bên đường của bạn chăng? Bạn há không để mọi nét mỹ-miều và hương thơm ngào — ngạt tràn đây lòng mình sao? CDG Gai-gốc và chà-chuôm chỉ gây nên thương- tích và làm bạn khốn-khổ. Nếu bạn chỉ đi góp nhặt những thứ nầy dâng tặng cho người khác, bạn chẳng những xem thường lòng nhân-từ của Đức Chúa Trời, bạn còn ngăn chận những người ở quanh bạn đi vào con đường sống vậy. CDG Nếu đem mọi kỷ-niệm bi-thương của cuộc đời như sự sa-ngã và thất-vọng — rồi nhắc-nhờ, than-khóc mãi cho đến khi bạn hoàn-toàn ngã lòng, tức không phải là một hành-động khôn-ngoan. Một tâm-hồn chán-nản chứa đầy u-ám, chẳng những nó không tiếp-nhận ánh sáng của Đức Chúa Trời mà còn phủ bóng trên con đường kẻ khác nữa. CDG Hãy tạ ơn Đức Chúa Trời về những hình-ảnh tươi-sáng mà Ngài đã ban cho chúng ta. Chúng ta hãy kết-hợp lại những lời hứa quí báu về lòng bác- ái cúa Đức Chúa Trời, luôn luôn ghi nhớ rằng Con của Đức Chúa Trời đã lìa ngôi báu của Cha Ngài, mặc nhân-tính vào thần-tính của Ngài để có thể cứu-chuộc con người khỏi quyền lực của Sa- tan; Ngài đắc-thắng cho chúng ta, mở cửa trời cho loài người, cùng bày-tỏ cho họ thấy nơi Chúa biểu-lộ sự vinh-hiển của Ngài; việc con người sa- ngả được kéo ra khỏi hố sâu chết mất mà tội-lỗi đã xô đẩy họ xuống, rồi đưa họ về mối giao-thông mật-thiết với Đức Chúa Trời đời-đời, chịu nổi cuộc thử-thách nhờ đức-tin nơi Đấng Cứu — Thế, mặc lấy sự công-bình của Đấng Christ rồi sẽ được đưa lên tận ngôi báu của Ngài — mọi việc ấy là những hình -ảnh mà Đức Chúa Trời muốn chúng ta chiêm-ngưỡng vậy. CDG Mỗi khi chúng ta có vẻ như là nghi-ngờ lòng bác-ái của Đức Chúa Trời,không còn tin-tưởng nơi lời hứa Ngài, tức chúng ta bất-kính Ngài và làm buồn Đức Thánh-Linh. Bà mẹ nghĩ thế nào nếu con mình cứ than-trách mình hoài dường như mình không đối-xử với chúng cách tử-tế, trong khi cả đời mình chỉ cố-gắng lo cho quyền-lợi của chúng và làm cho chúng có đủ mọi sự tiện-nghi? Nếu chúng nghi-ngờ lòng thương của bà, điều đó làm tấm lòng bà đau-đớn biết chừng nào. Những bậc phụ-huynh có con-cái đối-xử với mình như vậy, nghĩ thế nào? Như vậy Thiên-Phụ của chúng ta sẽ đối với chúng ta ra sao khi chúng ta không tin — cậy lòng bác-ái của Ngài mà chính lòng bác-ái ấy đã thúc- đẩy Ngài ban Con độc-sanh chết thay để chúng ta được sống? Sứ-đồ Phao-lô viết “Ngài không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó Con ấy cho, thì Ngài há cũng chẳng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao? Rô-ma 832. Tuy vậy đã có biết bao nhiêu người qua hành- động, nếu không qua lời nói, thốt lên rằng “Chúa đâu phải làm điều nầy cho tôi. Có lẽ Ngài thương- yêu kẻ khác chớ không thương-yêu tôi đâu.” CDG Mọi điều nầy thật làm hại linh — hồn bạn, vì mọi lời nghi-ngờ bạn thốt ra tức mời sự cám-dỗ của Sa-tan đến; nó càng tăng-cường ý ngờ-vực của bạn, làm buồn thiên-sứ được phái xuống giúp-đỡ bạn. Khi Sa-tan cám-dỗ bạn, chớ hé ra một lời nghi-ngờ ảm-đạm nào cả. Nếu thuận lòng theo sự xuối-dục của nó, trí bạn sẽ chứa đầy ý bất-mãn và phản-nghịch. Nếu bộc-lộ cảm — tình của mình ra, mọi mối nghi-ngờ mà bạn bày — tỏ không những phản — ứng lại cho bạn thôi đâu, nó còn như hột giống sẽ nẩy mầm và sanh trái trong cuộc đời của những người khác, mà lúc bấy giờ bạn không thể nào chận đứng ảnh-hưởng của lời nói mình được. Chính mình bạn có thể thoát được những sự cám- dỗ và cạm-bẫy của Sa — tan, nhưng những người khác đã bị ảnh-hưởng của bạn làm lung-lạc có thể không thoát nổi sự bất-tín mà bạn gây ra trước đó. Nếu những lời nói của ta chỉ làm tăng thêm năng- lực thiêng-liêng và sự sống thì quí biết bao. CDG Thiên-sứ đang lắng tai để nghe bạn thuật lại cho thế — gian như thế nào về Đức Chúa Jêsus trong khi đàm-luận, hay nói về Đấng đã sống lại và hiện đang cầu thay cho bạn trước mặt Cha Ngài. Khi bắt tay người bạn thân, môi miệng và lòng bạn hãy ngợi — khen Đức Chúa Trời. Điều này sẽ làm cho người bạn ấy suy-nghĩ đến Đấng Christ. CDG Ai nấy đều chịu sự thử-thách, gặp những nỗi đắng-cay khó mang, bị cám-dỗ khó chống-cự nổi. Họ đã đủ khổ rồi, đừng đem những nỗi khó-khăn của mình kể cho người khác làm gì, nhưng hãy đem mọi sự trình lên cho Chúa trong lời cầu- nguyện. Bạn hãy tự đặt một định-luật là không bao giờ thốt ra một lời nghi — hoặc hay thối-chí. Bạn có thể góp công rất nhiều để tô — điểm đời sống những kẻ khác thêm phần trong — sáng, trợ lực mọi cố-gắng của họ bằng lời nói đầy hy vọng và vui tươi của bạn. CDG Có biết bao linh-hồn can-đảm đang bị cám-dỗ điêu-linh sắp qui-hàng trong cuộc tranh-đấu chống bản-ngã và quyền-lực của điều ác. Đừng làm nản- lòng con người giao-tranh cam-go như vậy. Hãy dùng những lời can-đảm đầy hy-vọng để làm người phấn-khởi và mạnh tiến trên con đường người phải đi. Sự sáng của Đấng Christ chói lòa từ bạn là thế đó. “Chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà sống.” Rô-ma 147. Bởi ảnh-hưởng âm- thầm của chúng ta mà người khác được khích-lệ thêm sức hoặc họ bị nản — lòng mà lìa bỏ Đấng Christ và chân-lý. CDG Nhiều người có những ý-tưởng quái-gở về đời sống và bản-tánh của Đấng Christ. Họ nghĩ rằng Chúa là Đấng lạnh — nhạt, không tình-cảm, cay- nghiệt, khắc-khổ. Trong nhiều trường-hợp, trọn kinh — nghiệm tín-giáo bị tô lên bởi những hình- ảnh đen tôi nầy. CDG Người ta thường nói Chúa khóc chớ không hề biết cười là gì. Đấng Cứu-Thế của chúng ta thật là Người Buồn — khổ, thường bị đau-đớn vì Ngài mở lòng Ngài để nhận lấy mọi sự rủa-sả của nhân- loại, Nhưng dầu đời sống của Ngài đầy hy-sinh, phủ đầy đau-đớn, lo-âu mà tinh-thần không bao giờ nao-sờn. Diện mạo của Ngài không hề mang vẻ buồn-đau bi-lụy, nhưng đầy vẻ thanh-thản nhẹ- nhàng. Lòng Ngài là một mạch sống tuôn tràn. Bất-cứ nơi nào Ngài đến, Ngài đều mang theo với Ngài sự ngơi-nghỉ, thanh-tịnh và niềm vui chan-hòa. CDG Đấng Cứu-Thế của chúng ta thật nghiêm-trang, nhiệt-thành nhưng không hề rầu-rĩ, sầu-muộn. Kẻ nào học-đòi theo Chúa thì cuộc đời của họ mang đầy mục-đích thiết-tha. Họ sẽ có một nhận — thức thấu-đáo về trách-nhiệm cá-nhân. Họ không còn khinh-xuất, không ồn-ào hư-không, không đùa-cợt thô-tục. Tôn-giáo của Đấng Christ ban ra như dòng sông bình-tịnh xuôi — dòng. Nó không dập tắt ánh sáng vui-mừng, không hạn-chế sự vui-vẻ, không che khuất nụ cười rực-rỡ như ánh-dương. Đấng Christ đến không phải để cho người ta phụng-sự mình nhưng để phục — vụ loài người. Khi tình yêu của Ngài đã ngự-trị tâm — hồn, chúng ta liền noi theo gương Chúa. CDG Nếu chúng ta cố giữ trong tâm-trí mình những hành — động bất-chánh, thô-bỉ của kẻ khác, chúng ta sẽ thấy rằng mình không thể nào yêu-mến họ cũng như Đấng Christ yêu chúng ta. Ngược lại nếu chúng ta cứ nghĩ đến tình yêu và lòng thương xót diệu-kỳ của Đấng-Christ đối với chúng ta, chính tinh-thần ấy cũng từ chúng ta tuôn-tràn qua cho kẻ khác. Chúng ta phải yêu thương và kính-trọng lẫn nhau. Đừng cố giữ lỗi-lầm và sự bất-toàn mà chúng ta không thể không nhìn thấy. Phải trau-dồi đức khiêm-nhường, giữ lấy mình và đối-xử dịu- dàng, kiên-nhẫn với lỗi-lầm của kẻ khác. Hành- động như thế sẽ giết chết tánh ích-kỷ hẹp — hòi nhưng làm cho ta trờ nên quảng — đại bao-dung. CDG Tác-giả Thi-thiên có nói “Hãy tin — cậy Đức Giê-hô-va, và làm điều lành; khá ở trong xứ và nuôi mình bằng sự thành-tín Ngài.” Thi-thiên 373. “Hãy tin-cậy Đức Giê-hô-va”. Mỗi ngày đều có những gánh nặng, lo-âu, phiền-não của nó đè nặng trên mỗi người, thế mà khi gặp nhau chúng ta lại sẵn- sàng để thốt ra những nỗi khó-khăn và thử-thách của mình cho người khác nghe. Ta thường để sự lo-lắng vu-vơ, sợ-hãi không căn-cứ đè nặng trên tâm-hồn và lộ hẳn ra nét mặt đến người ngoài nghĩ rằng chúng ta không hề có một Đấng Cứu — Thế đầy thương-xót, sẵn-sàng nghe những lời thỉnh- nguyện và cứu-giúp chúng ta trong khi cần đến. CDG Nhiều người cứ sống trong sợ-hãi, lo-lắng vu- vơ như vậy mãi. Mỗi ngày đều có ân-tứ từ lòng bác- ái của Đức Chúa Trời bao quanh; mỗi ngày họ thụ- hưởng phước-hạnh dư — dật của Ngài, nhưng họ không nhìn thấy ân-phước ấy. Tâm-trí họ chỉ ghi sâu vào những gì không tốt-đẹp mà họ e rằng sẽ xảy ra cho họ, hoặc những khó-khăn có thể xảy ra thật sự nhưng quá nhỏ, rồi họ phóng-đại ra đến nỗi làm cho cặp mắt của họ thành đui-tối trước những sự việc lớn-lao mà họ cần biết ơn. Những khó- khăn họ gặp phải, đáng lý nên đem khai-trình cho Chúa là nguồn cứu-trợ duy-nhứt, lại làm họ xa cách Chúa vì hoài-nghi và thán-oán. CDG Chúng ta có thể nào bất-tín đến mực ấy chăng? Tại sao chúng ta phải bội-nghĩa và vong-ân đến thế? Đức Chúa Jêsus là Bạn thiết của chúng ta. Cả thiên-đàng đều chăm-lo đến sự an-lạc của chúng ta. Chúng ta không nên để những lo-toan, bối-rối của cuộc sống hằng ngày làm mệt trí, làm mờ ý chúng ta. Nếu cứ lo-âu, lúc nào cũng sẽ có những điều làm chúng ta lo-âu mãi. Không nên đeo — đuổi những gì làm cho ta hao-mòn trí — lực mà không giúp ta chịu-đựng nổi thử-thách. CDG Bạn có thể lo-lắng trong công-việc làm ăn; tương-lai của bạn có thể càng ngày càng mù-mịt hơn bạn có thể bị lỗ-lã, nhưng đừng thối chí; hãy giao mọi sự lo toan cho Đức Chúa Trời, cứ bình-tĩnh, vui-vẻ luôn. Hãy cầu xin Chúa ban cho sự khôn-ngoan để lèo-lái mọi chuyện riêng mình cách khéo-léo hầu tránh được lỗ — lã tai — ương. Hãy cố hết sức mình để cải-thiện tình-thế. CDG Chúa hứa sẽ trợ lực, nhưng bạn vẫn phải làm bổn-phận bạn. Khi trông-cậy vào Đấng cứu- trợ của chúng ta và bạn đã làm hết sức mình rồi, hãy tiếp-nhận kết-quả cách vui-mừng. CDG Đức Chúa Trời không có ý-định cho con-cái Ngài mang nặng gánh lo-âu. Ngài không hề lừa- dối chúng ta bao giờ, Chúa không phán như vầy “Đừng sợ-hãi vì sẽ chẳng có điều nguy-hiểm nào trên bước đường của con cả.” Ngài biết sẽ có nhiều thử-thách cam-go và đã nói thẳng cho chúng ta biết, Ngài không đề-nghị giải-pháp đem con-cái Ngài ra khỏi thế-gian tội-ác nầy, nhưng Ngài chỉ cho họ một nơi nương-tựa vững-chắc. Ngài cầu-nguyện cho các môn-đồ như vậy “Con chẳng cầu Cha cất họ khỏi thế — gian, nhưng xin cha gìn-giữ họ cho khỏi điều-ác.” Chúa lại cảnh-cáo các môn-đồ Ngài rằng “Các con sẽ còn sự hoạn-nạn trong thế-gian nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế-gian rồi” Giăng 1715; 1633. CDG Trong bài giảng trên núi, Chúa dạy các môn- đồ Ngài những bài học quí-báu trên vấn-đề cần phải trông-cậy nơi Đức Chúa Trời. Những bài học nầy cốt để nung chí con-cái của Đức Chúa Trời qua các thời-đại, mãi đến thời-đại của chúng ta vẫn còn đầy-đủ ý-nghĩa của lời giáo-huấn và an- ủi. Đấng Cứu-Thế chỉ cho các môn-đồ Ngài nhìn vào muôn chim của từng không đang trổi tiếng chúc-tôn vui-mừng, không hề bận tâm lo-nghĩ, vì “chúng nó chẳng có gieo, chẳng gặt” mà Chúa Cha vẫn lo cho chúng đầy-đủ sự cần dùng. Đấng Cứu- Thế hỏi lại các môn-đồ “Các con há chẳng phải là quí-trọng hơn loài chim sao?” Ma-thi-ơ 626. CDG Đấng chăm — gìn loài người và thú — vật sè tay Ngài ra và cung-cấp mọi sự cho loài thọ-tạo của Ngài. Chim trời cũng được Chúa để ý đến. Ngài không đặt thức-ăn vào mỏ chúng, nhưng Ngài lo sẵn để khi cần, chúng liền được no lòng. Chúng phải góp — nhặt các loại hột mà Chúa đã rãi ra. Chúng tìm lấy vật-liệu để làm ổ. Chúng phải nuôi con. Nhưng chúng đi ra làm việc với giọng hót lánh-lót vì “Cha các con ở trên trời nuôi chúng.” “Các con há chẳng phải là quí — trọng hơn chúng sao?” Bạn có hơn chúng không ở mặt thông-minh? Trong việc thờ — phượng thiêng — liêng, bạn không quí-trọng hơn chim trời sao? Nếu chúng ta tin- cậy Ngài là Đấng dựng nên cơ-thể chúng ta theo hình-ảnh Ngài và bảo-tồn sự sống chúng ta, lại chẳng cung-cấp đủ mọi nhu-cầu cho chúng ta sao? CDG Chúa chỉ cho các môn-đồ ngắm xem ngàn hoa tươi — thắm trong đồng nội, với nét đẹp đơn-sơ nhưng rực-rỡ mà Đức Chúa Cha đã ban cho chúng để bày-tỏ tình yêu của Ngài đối với nhân-loại. Chúa dạy “Hãy ngắm xem những hoa huệ ngoài đồng mọc lên như thế nào.” Nét đẹp-đẽ giản-dị tự- nhiên của bông hoa vượt quá sự rực-rỡ sạng-trọng của vua Sa-lô-môn. vẻ hào — nháng mà kỹ-thuật tinh-vi nhờ mỹ-thuật tạo ra không thể nào sánh được với vẻ đẹp mỹ-miều óng-ánh của loài hoa do Chúa tạo nên. Chúa hỏi rằng “Hỡi kẻ ít đức-tin, loài cỏ ngoài đồng là giống nay còn sống, mai bỏ vào lò, Đức Chúa Trời còn cho nó mặc đẹp thế ấy thay, huống chi là các con.” Ma-thi-ơ 628,30. Nếu Đức Chúa Trời, bậc nghệ-sĩ thánh ban cho loài hoa sớm-nở-tối-tàn những màu-sắc biến đổi tế-nhị như thế thì Ngài càng chăm-sóc loài Ngài dựng nên theo hình-thể Ngài chu-đáo hơn biết chừng nào? Chúa dùng bài học nầy để khiển-trách những kẻ quá lo-âu, bối-rối, nghi-ngờ và thiếu đức-tin. CDG Chúa muốn con trai con gái của Ngài thảy đều vui-vẻ, bình-an và vâng-lời Ngài, Đức Chúa Jêsus phán “Ta để sự bình-an lại cho các con, Ta ban sự bình-an cho các con, Ta cho các con sự bình an chẳng phảỉ như thế-gian cho. Lòng các con chớ hề bối-rối và đừng sợ-hãi.” “Ta nói cùng các con những điều đó, hầu cho sự vui-mừng của Ta ở trong các con, và sự vui-mừng các con được trọn- vẹn.” Giăng 1427; 1511. CDG Hạnh — phúc rút-tỉa từ những động-lực tư-kỷ tức vượt ra ngoài con đường bổn-phận, thật mong- manh, mơ — hồ và tạm — bợ thay. Hạnh-phúc ấy thoảng qua rồi mất biến, lưu lại tâm-hồn một sự cô-độc buồn-đau. Trái lại trong sự hầu việc Đức Chúa Trời có đầy đủ niềm vui. Người Cơ-đôc-đồ không hề cảm-thấy bị bỏ rơi để bước đi trên con đường bấp-bênh một mình, không bị bỏ quên trong hối-tiếc, vô-ích và ngã lòng. Dầu chúng ta không hưởng được những lạc-thú ở đời nầy, chúng ta vẫn sung-sướng trông-chờ cuộc sống tương-lai vậy. CDG Tuy vậy, ngay trong hạ-giới nầy, người tín-đồ vẫn có được niềm vui thông-công với Đấng Christ, họ vẫn có thể hưởng được sự sáng của lòng bác-ái Ngài, được an-ủi ấm-áp bởi sự hiện-diện của Ngài. Mỗi bước đường ta đi trong cuộc đời càng đưa ta đến gần Đức Chúa Jêsus hơn, càng cho ta một kinh-nghiệm sâu-xa hơn về tình yêu của Ngài, và càng đưa ta một bước gần đến chốn ngơi nghỉ phước-hạnh và bình-an hơn. Vì vậy không nên bỏ mất lòng tin — tưởng mình, nhưng phải giữ chắc hơn bao giờ cả. “Đức Giê-hô-va đã cứu-giúp chúng ta bây giờ”, cũng sẽ cứu — giúp chúng ta cho đến cuối-cùng. 1 Sa-mu-ên 712. Hãy nhìn đến những kỷ-niệm đời-đời, ôn lại những gì Chúa đã làm để an-ủi, để cứu chúng ta thoát khỏi bàn tay của kẻ tiêu-diệt. Hãy nhớ mãi sự thương-xót êm-ái mà Đức Chúa Trời đã bày-tỏ cho chúng ta,— những giọt lệ Chúa đã lau ráo, những đau-đớn Ngài đã thoa-dịu, những bồn-chồn đã giải-thoát, những nỗi hãi-hùng biến-mất, mọi nhu-cầu được đầy-đủ, mọi phước-hạnh Chúa ban cho, — mọi điều ấy đã làm cho chúng ta thêm mạnh-mẽ, để đương đầu với những gì sẽ xảy đến cho chúng ta trên bước đường trần-thế còn lại mà mình phải đi cho trọn. CDG Chúng ta hãy nhìn đến những bối-rối mới trong cuộc giao-tranh sẽ tới. Nhưng chúng ta cũng có thể nhìn lại những gì đã xảy ra ở quá-khứ như nhìn đến tương-lai và nói; “Đức Giê-hô-va đã cứu giúp chúng ta đến bây giờ”, “Đời con lâu bấy nhiêu, sức mạnh con lâu bấy nhiêu”. Phục-truyền Luật-lệ Ký 3325. Sự thử-thách sẽ không vượt quá sức-lực mà Chúa đã ban cho để chúng ta chịu- đựng. Vì vậy, ta hãy bắt tay vào công — việc ngay từ chỗ Chúa đặt chúng ta vào, tin chắc rằng dầu việc gì sẽ xảy ra, Chúa sẽ ban cho chúng ta sức- mạnh tương-đương với cam-go mình phải chịu. CDG Rồi đây cửa trời sẽ mở rộng để tiếp-đón con- cái Đức Chúa Trời. Từ miệng vì Vua vinh — hiển sẽ tỏa ra lời ngọt dịu như tiếng nhạc êm-đềm rằng “Hỡi các con được Cha Ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên-đàng đã sắm-sẵn cho các con từ khi dựng nên trời đất. Ma-thi-ơ 2534. CDG Bây giờ kẻ được cứu-chuộc sẽ được nghinh tiếp vào những ngôi nhà mà Đức Chúa Jêsus sắm- sẵn cho họ. Bạn hữu của họ không phải là những kẻ gian — ác ở đời — những kẻ dối-trá, thờ hình- tượng ô-uế và bất-tín — nhưng họ sẽ bầu-bạn với những người đã thắng Sa-tan nhờ ân-điển của Đức Chúa Trời, và đã tạo được đức-tánh hoàn-toàn. Mọi khuynh-hướng tội-lỗi, mọi sự bất-toàn làm cho họ đau-đớn ở đời nầy đều đã được tẩy sạch bởi huyết của Đấng Christ. Họ sẽ được ban cho sự tuyệt-hảo rực-rỡ của vinh-hiển Ngài vượt quá sự sáng của mặt trời. Rồi tinh-thần đẹp-đẽ, bản- tánh toàn-vẹn của Ngài từ họ chói lòa vượt quá sự rực-rỡ bên ngoài. Ở trước ngôi trắng-tinh của Đức Chúa Trời, họ không còn một dấu-vết tội- lỗỉ, đồng chia phần thánh-khiết và đặc — ân của thiên-binh. CDG Ngắm xem tài-sản vinh-hiển rực-rỡ mà mình có thể nhận-lãnh được, thì “người lấy chi mà đổi linh- hồn lại?” Ma-thi-ơ 1626. Người có thể rất nghèo — khó nhưng lại vô-cùng giàu-có với phẩm- hạnh mà thế-gian không thể nào hiến cho họ được. Tâm-hồn được cứu-chuộc và tẩy sạch tội-lỗi với mọi năng — lực cao-quí đã hiến-dâng để hầu việc Chúa, thật quí — báu không ước — lượng nổi. Cả thiên-cung trước mặt Đức Chúa Trời và các thiên- sứ thánh đều tỏa kín một niềm vui được diễn-đạt qua những khúc hát khải-hoàn thánh-khiết. CDG **** Đạo Phật giáo là nơi cứu khổ, Độ chúng sanh không bỏ một ai; Lòng thương yêu khắp nhơn loài, Không hề muốn thấy một ai khổ trần. Đường chơn chánh trên hơn tất cả, Nẻo nhiệm mầu chẳng có chi bì; Muốn người rõ tánh từ bi, 8. Cho nên Phật bảo con đi khuyên đời. Đêm thanh vắng dùng lời nhiệm nhặc, Khách thường trần bất đắc chơn ngôn; Riêng con tâm đạo thường tồn, Với người cũng rán gọi hồn nhớ tu. Kỳ qui nhứt dễ đâu kiếm được, Khuyên trẻ nên trau chuốt tinh thần; Chừng nào định quốc an dân, 16. Người thương người thể thương thân mới rồi. Con ơi! Nếu còn người vong bổn, Riêng lợi danh riêng sống cá nhân; Vẫn còn có cuộc tranh phân, Ấy là vốn tánh phàm trần xưa nay. Kim cổ đã bao ngày luân chuyển, Do tâm trần suy biến gây ra; Lần nầy cũng chẳng còn xa, 24. Lập công ớ trẻ kẻo mà huốt đi; Cuộc xảy đến cực kỳ khốc liệt, Chúng sanh cần chưởng phước cho cao. Con ơi! Nếu chẳng ba đào, Thuyền từ đâu nhọc công vào biển mê. Chớ rời khách hãy kề bên khách, Rước nhơn gian Nam Bắc kẻo chìm; Dù sao cũng chớ ngồi im, 32. Nếu còn có kẻ đắm chìm sông mê. Không riêng để mình kề Sen báu, Muốn cho ai cũng đáo Tây Phương; Lánh đi cuộc tạm trần dương, Cùng nhau hiệp lực mở đường dài lâu. Nơi cõi tạm thiên sầu vạn khổ, Người tự làm nào có ai gây; Muôn điều bởi một chữ say, 40. Khiến cho sanh chúng đọa đày chung thân. Con ơi! Chốn hồng trần mù mịt, Bị lợi danh phủ bít chơn linh; Khiến cho hầu hết chúng sinh, Quên tìm kiếm lối cứu mình khỏi mê. Tự mê đã chưa hề tỉnh giác, Còn làm khôn dẫn dắt người mê; Đường mê thêm nỗi dọc dề, 48. Gây thành cái thứ bệnh mê lưu truyền. Kẻ đã thức nhớ khuyên người tỉnh, Thắp đuốc lên cho cảnh sáng ra; Ở trong tim não người ta, Nhiệm mầu có đủ rán mà phát minh. Chớ để đến thúi sình mất xác, Lỗi công sanh phí mất một đời; Một khi để kiếp qua rồi, 56. Muốn tìm trở lại làm người khó thay. Làm người được là may muôn thuở, Cũng là do xưa có nghiệp lành; Bây giờ nếu biết tu hành, Tất là sẽ được trở thành Phật Tiên. Con ơi ! Hãy nhớ khuyên sanh chúng, Phật Thích Ca xưa cũng là người; Quyết tâm lánh bỏ tệ đời, 64. Đem thân sanh tử đổi nơi Niết Bàn. Dứt bỏ cả ngai vàng điện ngọc, Hy sinh luôn vợ đẹp con cưng; Một lòng hành đạo xả thân, Việc chi cũng bỏ chỉ cần từ bi. Thương sanh chúng việc chi chẳng quản, Tìm đạo mầu tánh mạng xem thường; Nhờ lòng đầy đủ nghị cương, 72. Thích Ca đắc đạo danh dương khắp trần. Tu một thuở cứu thân vĩnh kiếp, Độ được mình còn vớt mẹ cha; Thuyền to một chiếc sắm ra. Tất nhiên chở hết cả nhà xuống đi. Dấu Phật Tổ đã ghi rõ lắm, Chơn chúng sanh cần bấm đi theo; Muốn tu đừng có sợ nghèo, 80. Muốn thành Phật chớ nên đeo lòng tà. Muôn việc đã nhiễm qua khó bỏ, Cố bỏ đi dù có mất công; Ban sơ khó tịnh được lòng, Nhưng đừng thối chí cuối cùng sẽ nên. Học đạo lớn phải bền chí cả, Muốn quả cao cần có công dày; Thích Ca chứng quả Như Lai, 88. Cũng nhờ chí cả công dày mà nên. Phật thành được chúng sanh thành được, Thánh với phàm chỉ một bổn lai; Khác nhau kẻ tỉnh người say, Chớ ai thì cũng như ai đủ hình. Tội chính bởi tại mình gây tội, Mê cũng do mình gội hết mê; Phật đi Phật biết đường về, 96. Mình đi mình lạc, ngu mê tại mình. Kẻ bị cảnh sanh tình phàm tục, Ngưới cố tâm gây cuộc hồng trần; Càng mê càng bước xa dần, Càng gây nghiệp chướng càng đần độn lung. Biết ác mộng phải bừng tỉnh dậy, Thấy lầm đường thì chạy mau ra; Nếu tâm còn chút dần dà, 104. Mộng sầu thêm nặng, lầm xa càng nhiều. Tu phải tỉnh là điều trước hết, Học phải hành là việc đầu tiên; Ham chơi nên mới thành ghiền, Tự lòng trói buộc, tự nguyền gỡ ra. Lẽ siêu đọa Phật đà chỉ dạy, Nghiệp dữ lành người phải tự lo; Tự mình ăn mới được no, 112. Bắt người khác thế ăn cho thì lầm. Thiếu hạnh phải tự làm lấy hạnh, Chưa biết tu tự tánh lo tu; Chuyển thân từ sấu hóa cù, Mình tu không được ai tu cho mình. Người với con đồng sinh cõi tạm, Con với người đã nặng nhơn duyên; Con thiềng rán độ người thiềng, 120. Bỏ người đi xuống mình lên sao đành. Học Phật phải rộng tình tế độ, Nói pháp cần phá bỏ chấp tâm; Phật riêng tế độ Phật lầm, Pháp còn có sự chấp tâm pháp tà. Mẹ nuôi con xót xa chẳng nệ, Phật độ người đâu kể công lao; Hai tâm hồn rất giống nhau, 128. Mẹ giàu tình cảm, Phật giàu từ bi. Tình yêu con đem đi yêu chúng, Tánh lo tư để dụng lo công; Tất nhiên cùng Phật một lòng, Tội không thể có mê không thể còn. Mẹ ăn chi cho con ăn nấy, Phật thành mong vạn loại đều thành; Lòng nguyền độ tử độ sanh, 136. Tình đời đâu sánh kịp tình từ bi. Mẹ yêu con quản chi đẻ chửa, Phật thương người đâu sá tử sanh; Niết-Bàn là chốn an lành, Lâm phàm độ chúng không đành ngồi yên. Người tưởng Phật muôn thiên có một, Phật nhớ người giờ phút không quên; Khi nghe có tiếng khóc rên, 144. Thì lòng Phật tợ như tên bắn vào. Thời mạt pháp tà cao hơn chánh, Buổi hạ nguơn ít Thánh nhiều phàm; Cho nên nạn ách bao hàm, Mắt từ bi thấy, đâu cam ngồi nhìn. Cậy sức mạnh chúng sanh gây họa, Ỷ tài cao thiên hạ khởi binh; Giết người, người giết lại mình, 152. Càng xem càng bắt động tình từ bi. Quá thông thái người khi Trời Phật, Lắm văn minh chúng miệt huyền cơ; Khi Trời, Trời phạt bất ngờ, Miệt huyền cơ, bị huyền cơ trị trừng. Triệu ức năm qua từng thế đó, Chẳng phải là mới có đây đâu; Tiêu tan trên mặt địa cầu, 160. Muôn lần rồi chớ phải đâu một lần. Núi nổ khắp xa gần đều cháy, Nước tràn đầy khôn dại cũng trôi; Tranh đời mỗi một lần bôi, Cỏ cây đều sạch, thú người đều tiêu. Cầm ngọn đuốc mà thiêu ổ kiến, Lấy đá to mà liệng trứng gà; Chúng sanh thử tưởng tượng ra, 168. Kiến kia sống chết, trứng gà nát không? Kỳ đại hạn cũng đồng cảnh ấy, Khi tẩy trần trông thấy hãi kinh; Thây bèo xác bọt linh đinh, Diều tha quạ xé chúng sinh tử nàn. Trời héo mặt gà vàng cũng vắng, Đất châu mày thỏ trắng bặt tin; Nhìn vào đại nạn chúng sinh, 176. Quỉ thần còn phải thất kinh vía hồn. Thật ra việc sanh tồn kỳ chót, Tài không hơn nơi đức ớ con; Đức tuy không thấy mà còn, Tài coi rần rộ mà mòn như cưa. Cọp với beo tranh đua oai dũng, Bại nát mình thắng cũng trần thân; Người tám lượng kẻ nửa cân, 184. Chung qui ai cũng rã thân tiêu hồn. Kẻ tự cho rằng khôn mà dại, Người bị coi là dại lại khôn; Tài tiêu còn đức thì tồn, Đó là chung kết của môn đấu trần. Cuộc thắng bại phải cân nhắc kỹ, Nẻo tồn vong cần nghĩ suy rành; Phải mau bỏ dữ về lành, 192. Dù không tôn giáo cũng hành thiện lương. Lành chẳng khác buồm trương thuận gió, Dữ như là chấu nhỏ chống xe; Tu hành việc cả rán nghe, Đời này hung dữ chỉ là giết thân. Con ơi! Mặc người xưng tài sức, Phần con nên chủ đức là hơn; Đức sau trước cũng vì nhơn, 200. Tài thường trước đức sau thân là nhiều. Tài không đức chỉ chiêu khổ họa, Đức không tài chỉ gá tai ương; Tài thêm có đức đồng tương, Khác nào rồng được mây vương lấy mình. Có tôn-giáo phải gìn chánh đạo, Không thần quyền cũng tạo hiếu trung; Ở ăn đạo nghĩa bất tùng, 208. Khác nào cá nọ mà chun vào lờ. Mỗi việc ác mỗi tờ giấy nợ, Thân nay chưa thì đợi thân sau; Vay bao thì trả cũng bao, Xưa nay nhân quả luật nào nể ai. Thời mạt pháp trả vay rất chóng, Kỳ hạ nguơn chết sống lẹ thay; Đời xưa trả báo thì chầy, 216. Đời nay trả báo một giây nhãn tiền. Tiên quá bước huờn nguyên trần tục, Thánh lộn đường giây phút phàm phu; Tu hay là chẳng có tu, Bề ngoài không kể chỉ thu tâm hồn. Tâm giác được phàm nhơn hóa thánh, Tánh mê còn Tiên dính hồng trần; Thăng trầm tự xử lấy thân, 224. Lấy câu nhân quả định phân khỏi lầm. Tự xét mình khởi tâm thiện ác, Tự xét mình tạo tác hung hiền; Khỏi cần hỏi ý Thần Tiên, Tự mình cũng biết nghiệp duyên thế nào. Ăn chanh muốn ngọt ngào không được, Làm dữ mong có phước khó thay; Một cùng với một là hai, 232. Trồng chi hưởng nấy xưa nay không lầm. Con thương chúng khóc thầm đòi bữa, Phật nhìn đời bắt ứa lòng vàng; Mười người hết chín người gian, Ngoài đời đã chán còn loan trong chùa. Đạo đức chỉ là khua ngoài miệng, Tu hành không một chuyện trong lòng; Kệ kinh học nói cho thông, 240. Khác nào con két nháy ông chủ nhà. Nói thông thái kể ra sao hết, Làm trái ngang chẳng việc nào xong; Đáng thương cho kẻ tốt lòng, Bị người lừa gạt mà không biết gì. Đến như Phật từ bi vô hạng, Cũng bị người giả dạng tăng ni; Làm cho sanh chúng ngờ nghi, 248. Cửa thiền vắng bóng, đạo nghì lảng tâm. Con ơi! Đạo thậm thâm vi diệu, Chúng luống công khuấy nhiễu không tan; Chỉ thương cho khách trần gian, Bị lòng ngờ vực chận đàng từ bi. Long Hoa vốn kỳ thi công đức, Hạ ngươn là chính lúc chọn lừa; Lành thì làm, dữ nên chừa, 256. Thiện tồn ác thất thiên cơ định rồi. Núi cao vút bỗng trôi thành biển, Biển sâu hòm lại biến non cao; Ruộng khô tức khắc sông hào, Sông hào nháy mắt biến vào rừng sâu. Cuộc thay đổi lời đâu nói cạn, Cơ nhiệm mầu biết dặn sao cùng; Từ bi với kẻ hiếu trung, 264. An tâm nhờ Phật hộ tùng ngày đêm. Dữ rán bỏ chớ thêm việc dữ, Lành nên làm thêm sự hiền lành; Tồn sanh sẽ được trường sanh, Thượng ngươn trở lại thái bình an vui. Con ơi ! Khi thắm mùi đạo hạnh, Như rồng kia thêm cánh nhẹ bay; Đời thay mình chẳng hề thay, 272. Cùng chơn Bồ Tát, Như Lai đồng thiền. Mau thành bởi lành duyên kiếp trước, Sớm nên do chưởng phước hiện nay; Cố công lượm lặt một ngày, Được nhiều hơn kẻ bỏ hoài suốt năm. Trước không biết sau tầm sẽ rõ, Xưa chẳng tu nay ngộ thì thành; Dữ xưa nhưng hiện nay lành, 280. Lành còn chớ dữ tan tành còn chi. Xưa lành nhưng nay thì làm dữ, Dữ còn ra lành sự đâu còn; Khác nào nhà mới sơn son, Châm dầu đốt rụi chỉ còn đống than. Lành rán làm lành toàn chung thỉ, Dữ chớ theo dữ chí cùng đường; Dữ lành vốn ở tâm vương, 288. Chủ tâm chớ để vào đường ngục môn. Hồn chủ xác là tồn tại mãi, Xác chủ hồn là hoại diệt luôn; Chìu theo sở dục ngông cuồng, Chỉ mau hủy kiếp vô-thường ích chi. Lấy thần trí chỉ huy thể xác, Thể xác không dẫn dắt đường tà; Học theo gương Phật Thích Ca, 296. Lấy thần trí đạo thắng qua dục trần. Đời tàn lại nhằm cơn hoại diệt, Kiếp tạm còn gặp dịp sảy sàng; Mười phần hết chín phần tan, Một phần còn lại toàn vàng với châu. Không cánh mà bay đâu cũng tới, Ngồi một nơi thế giới xem cùng; Giả chơn lắm sự lạ lùng, 304. Phật ma khó biết rối tung lòng người. Quá vật chất bị đời ám ảnh, Yếu tinh thần bị cảnh cuốn lôi; Chung quy chẳng việc nào rồi, Chỉ làm đau khổ cho đời nhiều hơn. Rán mở trí để cân giả thiệt, Nhớ bình tâm xét việc chánh tà; Đời nhiều khôn khéo quỉ ma, 312. Đụng đâu tin đó thì là lầm to. Học khôn quỉ thường lo việc quỉ, Dựa tánh phàm chỉ nghĩ thân phàm; Bảo thân phàm đủ cách làm, Làm theo khôn quỉ thân phàm mau tiêu. Được giải thoát là điều trên hết, Còn luân hồi phải chết chóc luôn; Luống công bọt nước đóng khuôn, 320. Giả thân kết cuộc cũng hườn giả thân. Phải tỏ ngộ đường trần mới dứt, Được hết mê bến tục mới rời; Mê là gốc khổ con ơi! Còn mê thiên hạ chưa thời nào vui. Bởi mê mới làm tôi thị dục, Nếu ngộ đâu tùng phục lòng tà; Dục tà đều hại người ta, 328. Dục là thống khổ tà là trầm luân. Dục thường vì xác thân khởi xướng, Tà thường vì vọng tưởng gây ra; Cả hai đều thứ mắt lòa, Lợi gần thì thấy, hại xa không tường. Gần dứt thở trên giường chưa biết, Bảo vợ con nối tiếp đường lầm; Vì tình mà thọ cảm tâm, 336. Vợ con rồi cũng lũi lầm theo luôn. Nghiệp cha mới vừa buông con bắt, Hết cháu rồi lại chắt nối truyền; Cứ như thế đó lưu liên, Gây nên một khối thảm duyên nhiều đời. Cha mẹ chết con rơi nước mắt, Con chết thì cháu chắt khóc ròng; Vợ thì chan chứa vì chồng, 344. Chồng thì vì vợ đôi giòng lệ rơi. Nước mắt ấy từ đời vô thỉ, Bốn biển to đem ví không bằng; Sanh ly tử biệt vô ngằn, Giây oan đáng sợ nợ trần đáng ghê. Vạn sự bởi ma mê dẫn lối, Trăm việc do quỉ tối cầm đầu; Giác xong mê nọ còn đâu, 352. Ngộ rồi tối ấy bị thâu mất liền. Trong tâm khởi dữ hiền phải biết, Lấy trí phân hư thiệt cho rành; Nếu điều tà niệm còn sanh, Tự mình trừng trị tảo thanh lòng mình. Hành đạo phải tự tin đầy đủ, Tham thiền cần tự chủ hoàn toàn; Vọng trần vừa mới thoáng ngang, 360. Chận ngay chớ để lan tràn trong tâm. Chừng nào cảnh hết làm tâm loạn, Khi ấy tâm đã đoạn cảnh trần; Chánh tà đều được minh phân, Nhưng đừng để tánh ngã nhân chen vào. Tâm cảnh chẳng còn màu hỗn độn, Tà chánh không xáo trộn trong lòng; Như là vật với hư không, 368. Tự nhiên ánh sáng đại đồng bừng ra. Con ơi! Phật Thích Ca đắc đạo, Bị ma vương khảo đảo lắm lần; Nếu tâm còn chút vọng trần, Tất không đạt được quả phần Như Lai. Ngồi niệm Phật thì ai cũng niệm, Nhứt tâm không xao xuyến ít người; Tâm như chong chóng giữa trời, 376. Phật thì một niệm còn mười niệm ma. Các việc xấu nhớ ra trước nhứt, Kế tay chân buồn bực mỏi mê; Rồi ma buồn ngủ chạy về, Phật quên niệm đến, khói mê phủ vào. Không cần hỏi ông nào cũng biết, Niệm thế bao giờ Phật chứng cho; Khác nào nồi gạo mới vo, 384. Bắc lên nhắc xuống bao giờ chín cơm. Mục đích việc sớm hôm niệm Phật, Là để cho chấm dứt niệm tà; Chỉ còn một niệm Di Đà, Để nhờ Phật rước sang qua Liên Đài. Có thật cảm Phật Ngài mới ứng, Niệm lơ là phật chứng vào đâu; Ví người đã rớt sông sâu, 392. Không cần kêu cứu ai hầu cứu cho. Niệm Phật chẳng béo no chi Phật, Phật cũng không mong nhắc đến tên; Chúng sanh muốn Phật vớt lên, Cho nên mới tưởng niệm tên Phật Ngài. Phật nguyện độ muôn loài thoát khổ, Nên khi nghe ai có lời xin; Phật thêm động tấm bi tình, 400. Như là mẹ thấy con mình lâm tai. Phật nhứt định không sai lời nguyện. Nhưng chúng sanh phải niệm chí thành; Chỉ là một niệm trọn lành, Cũng là được Phật thân hành đến nơi; Hoặc chẳng niệm một lời chi cả, Nhưng thường hay có dạ từ bi. Trần ai chẳng nhiễm vật gì, 408. Cũng là được Phật hộ trì ngày đêm; Người tự độ cầu thêm Phật độ, Như nước xuôi lại gió thuận chiều. Đường về chóng biết bao nhiêu, Được hai sức độ mau siêu phàm trần. Tuy có được tinh thần bác ái, Cũng nhớ nên tưởng vái Di-Đà; Kỳ nầy có Phật ấy qua, 416. Rước về Cực Lạc ngồi tòa Kim Liên. Cõi ấy chẳng não phiền đau khổ, Tuổi sống lâu vô số vô biên; Muốn chi thì được có liền, Thân người nào cũng bằng sen hóa thành. Cõi ấy vốn trọn lành trọn tốt, Cõi ấy không ai chết ai già; Thường ngày có đức Di Đà, 424. Dùng thần thông hóa hiện ra muôn hình. Người nào cũng quanh mình đều sáng, Ai cũng đều viên mãn thần thông; Đường xa muôn dặm Tây Đông, Nhưng đi chỉ mất độ trong phút giờ. Người cõi ấy thường trưa mỗi bữa, Đi cúng dường Phật ở khắp nơi; Đi về trong buổi ngọ thời, 432. Người nào cũng muốn thỉnh lời Như Lai. Nên ai cũng đồng giai Bồ tát, Không người nào sa lạc phàm phu; Hạ ngươn kẻ phát tâm tu, Cầu về Cực Lạc là đầu nhập môn. Cõi ấy vốn người nhân thiện cả, Ai muốn sang phải dạ lương hiền; Cõi sen người phải như sen, 440. Gần bùn mà chẳng ố hoen mùi bùn. Cõi lành kẻ dữ hung khó bước, Phật từ bi chẳng rước bất lương; Muốn về Cực Lạc Tây phương, Các điều hung dữ chớ vương điều nào. Lá già thì trước sau cũng đổ, Để lá non thay nở trên cành; Hết đời trược kế đời thanh, 448. Luật đào thải ấy đã dành từ lâu. Thuở xưa quả địa cầu rất tốt, Đất bằng vàng thảo mộc bằng châu; Người nào cũng rất sống lâu, An vui chớ chẳng khổ sầu điều chi. Người nào cũng dung nghi tốt đẹp, Ai cũng đều hiền đức thông minh; Nhỏ lần cho đến hiện tình, 456. Lòng người hóa xấu, địa hình hóa dơ. Đến lúc phải ban sơ lập lại, Khó tránh ngày có đại biến di; Chính là cũng một cuộc thi, Ai rơi ai đậu trong kỳ nầy đây. Đức Tiếp Dẫn kỳ nầy cũng tới, Rước hiền nhơn thế giới Ta Bà; Đem về Cực Lạc Di Đà, 464. Dứt đường sanh tử lánh xa hồng trần. Bá tánh nhớ tu thân lập hạnh, Nữ nam cần cải chánh trừ tà; Lọc lừa trận ấy nổi ra, Có thần che chở cho qua tai nàn. Thiếu đạo đức sắt gang cũng chảy, Thật hiền lành bới cạy không trôi; Luật kia đã định sẵn rồi, 472. Lành thời tồn tại, dữ thời tiêu tan. Ngòi pháo đốt tất vang tiếng nổ, Họa gây ra thì khổ hại thân; Cũng nên xét kỹ xa gần, Cho hồn khỏi đọa, cho thân khỏi đày. Hồn bị đọa khó khai ngộ được, Thân bị đày khó vượt lao lung; Dẫn nhau đi tới đường cùng, 480. Thân tròng thêm tội, hồn tròng thêm mê. Thê thảm rồi kế thê thảm tới, Ma cũ đi ma mới hiện vào; Lúc nào biển cũng sóng xao, Chúng sanh chẳng có lúc nào đứng yên. Phần lớn bị bạc tiền mờ trí, Ít ai mà chủ trị được tâm; Nghèo thì bị bạc làm câm, 488. Giàu thì bị của giam cầm chung thân. Xưa nay chốn hồng trần như thế, Hơn thua nhau chỉ kể đồng tiền; Dòng đời xuôi ngược đảo điên, Đều do cái thứ bạc tiền mà ra. Thứ tiền bạc người ta tạo nó, Rồi người ta lại khổ vì tiền; Không tiền nói phải cũng điên, 496. Có tiền nói quấy cũng thiên người ừ! Trâu bò thì bị người xỏ mũi, Người bị tiền bạc cỡi trên lưng; Trâu bò chỉ khổ xác thân, Người thì xác thịt tinh thần khổ luôn. Khổ đến chết chưa buông được nó, Mà nhiều người lấy đó làm vinh; Tiền xem trọng, nghĩa xem khinh, 504. Ngày nay thế giới chỉ tin đồng tiền. Tiền là bạc không yên một chỗ, Nay tay nầy mai ở tay kia; Người thường vì nó rẽ chia, Gây ra đổ máu đầm đìa khắp nơi. Chủ được nó là đời hạnh phúc, Nó chủ mình là mất tự do; Làm ra để giúp để cho, 512. Chớ gom góp để bo bo giữ đời. Đem giúp đỡ cho người chẳng mất, Cứ bo bo giữ cất không còn; Vật mòn biết dụng không mòn, Tiền đừng nên bạc nên tròn nghĩa ân. Ham tiền bị hư thân lắm kẻ, Mến bạc nhiều người nhẹ giá danh; Gái thì bán mất tiết trinh, 520. Trai thì trộm cắp hoặc sanh gian hùng. Thân cho mấy khi lòng mến bạc, Tình thân kia cũng nát như tương; Tự mình bóp chết tình thương, Mà không sáng mắt bởi vương bạc tiền. Tiền dùng đúng tiền hiền như Phật, Bạc xài lầm bạc ác hơn ma; Phật ma cũng tại người ta, 528. Chớ tiền bạc nó vốn là vô tri. Nhiều tiền kiếp Mâu Ni giàu có, Bạc tiền đâu làm khổ được Ông; Mà là nhờ có tiền đồng, Giúp Ông bố thí khắp trong dân làng. Đó là một trong ngàn công đức, Phật Thích Ca chứa chất từ xưa; Dùng tiền như hạn cho mưa, 536. Biển non đo cũng chẳng vừa đại ân. Phật xưa cũng xác trần cõi tạm, Ngài cũng tình cũng cảm như ai; Thế mà ngài chứng Như Lai, Nhờ lòng bố thí nhờ hay nhân từ. Phật làm thế nay người cũng thế, Tất nhiên là ngồi kế Phật Ngài; Nhớ câu trọng nghĩa hơn tài, 544. Tiền tài chớ để nó sai khiến mình. Ai có của bỉ khinh cũng mặc, Đừng vì tiền gay gắt với ai; Có ra thì đỡ xây xài, Không thì nhịn chịu chớ cay đắng lòng. Nghèo nhớ giữ lòng trong dạ sạch, Giàu đừng quên bố đức thi ân; Có dư chớ hưởng riêng thân, 552. Nên cho kẻ khác lây phần ấm no. Được như vậy được kho công đức, Sống đời đâu khổ cực vì đời; Trong tâm thường được thảnh thơi, Tuy trong cõi tục mà đời Thần Tiên. Tiên với tục dính liền mặt trái, Để vậy phàm lộn lại là Tiên; Cũng thời sử dụng đồng tiền, 560. Người lo quần chúng kẻ riêng lo mình. Lo quần chúng là tình Tiên Phật, Lo riêng mình là chất phàm nhân; Tình Tiên Phật hết trầm luân, Chất phàm nhân tất còn thân luân hồi. Phật phàm có thế thôi đâu khó, Làm hay không việc đó tại người; Người đâu bóng đó không rời, 568. Ngoái đầu ngó lại mặt trời thấy ngay. Xưa ma đó bỗng nay Phật đó, Cây với thuyền nào có xa nhau. Khéo tay moi móc ghép vào, Thì cây nên được thuyền tàu khó chi. Chúng sanh chớ bỏ đi tự lực, Mọi người nên lấy sức của mình; Phàm tình đổi lại Thánh tình, 576. Tự mình sửa lấy lòng mình hơn ai. Chớ ỷ lại kẻ ngoài cứu vớt, Phải tự mình tìm cách thoát ly; Thật tâm tự độ mình đi, Tự nhiên có Phật hộ trì khỏi lo. Không tự độ muốn cho Phật độ, Khác nào như đất bỏ không trồng; Ví dù mưa xuống ngập đồng, 584. Trái bông cũng chớ có hòng sanh ra. Ca khúc Đường Giải Thoát do ca sĩ Thích Huệ Duyên thể hiện, thuộc thể loại Thể Loại Khác. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát duong giai thoat mp3, playlist/album, MV/Video duong giai thoat miễn phí tại

đường giải thoát 1