đại thần là bạn trai cũ của tôi
Thời học trung học, Idori Mizuto và Ayai Yume tình cờ quen nhau và trở thành người yêu của nhau. Nhưng vì vài biến cố nhỏ nhặt mà tình yêu của hai người đành phải kết thúc.Cái kết thúc đó chưa được bao lâu thì ba của Mizuto và mẹ của Yume lại tái hôn với nhau. Liệu bánh xe định mệnh có lại đưa hai người quay về với nhau?
Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi. Thể loại: Điềm văn, hào môn thế gia, vòng giải trí, sinh tử, hiện đại, ẩn nhẫn nhuyễn manh thụ x ôn nhu phúc hắc công. Tình trạng bản gốc: Hoàn 51 chương + 5 phiên ngoại.
Phim anime Nhật Bản hay - Asura (2012) 4. A Letter to Momo - Lá thư gửi đến Momo (2011) 5. Wolf Children - Những đứa con của sói (2012) 6. Children Who Chase Voices From Deep Below - Những đứa trẻ đuổi theo tinh tú (2011) 7. Into the Forest of Fireflies' Light - Khu rừng đom đóm (2011)
BriAnna Williams, một người bạn đại học kể: "Khan nói rằng 29 sẽ là năm của cô ấy và đó sẽ là một sự khởi đầu mới". "Cô ấy đã rất phấn khích."
Jung Kyung Ho được biết đến với diễn xuất đầy ấn tượng trong bộ phim truyền hình ăn khách của Hàn Quốc "Chuyện Đời Bác Sĩ". Là một trong những ngôi sao chính của dòng phim y khoa, cùng với Jo Jung Suk, Jeon Mi Do, Yoo Yeon Seok và Kim Dae Myung, Jung Kyung Ho đã có thể xây dựng hình ảnh mạnh mẽ nhờ những nhân vật được nhiều người yêu thích.
hadits tentang pemuda masa kini pemimpin masa depan. Edit by Panh & Beta by Hằng—Ngay sau khi scandal Dao Quang thuê người vẽ hộ vừa mới bị khui ra, Hứa Tĩnh Vi đã nhanh chóng liên lạc với Dao Quang để chất vấn xem bản thiết kế nhân vật của《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 là do cô ta tự vẽ hay nhờ người khác vẽ Quang ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, trả lời rằng bản thiết kế của Ôn Hàn là do cô ta tự tay tranh minh hoạ cho Ôn Hàn chính là mong ước từ lâu của Dao Quang, nếu không thì trước kia, khi bên nhà xuất bản còn chưa tìm được hoạ sĩ, cô ta cũng chẳng cần phải vẽ mấy bức tranh đăng lên mạng để thu hút sự chú ý của bọn họ làm mẹ của Dao Quang ly dị từ khi cô ta còn nhỏ, sau đó bố cô ta vì chạy theo người tình mà lấy hết toàn bộ tài sản trong nhà đi, mẹ cô ta phải làm mấy việc lặt vặt để kiếm sống, vất vả nuôi cô ta lớn lên từng ngày. Nửa năm trước, mẹ Dao Quang được chẩn đoán là mắc phải bệnh suy thận, hơn nữa thân thể của bà vốn không tốt cho nên tiền chữa bệnh vô cùng đắt dù Dao Quang cũng tích cóp được ít tiền nhưng mà số tiền mà cô ta tiết kiệm được so với phí chữa bệnh kia, quả thật trông chẳng khác nào đổ muối xuống thế giới này, mẹ là người thân duy nhất của Dao Quang. Vậy nên cô ta không thể nào chấp nhận được chuyện tính mạng của mẹ mình sẽ tắt phụt như ngọn nến, không để lại bất kỳ dấu vết chính từ lúc ấy, cô ta bắt đầu thành lập phòng thuê người vẽ chờ của phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ bước ra từ bên trong, tháo khẩu trang xuống, giọng đầy tiếc nuối "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, ca phẫu thuật đã thất bại."...Sau khi gọi điện cho Dao Quang xong thì Hứa Tĩnh Vi liên lạc với Dạ Miên, dù Ôn Hàn đã tỏ thái độ không hài lòng nhưng đôi khi, chuyện đã tới nước này rồi, có rất nhiều thứ không muốn cũng phải chấp bức tranh do Dạ Miên vẽ không nhất thiết phải dùng nhưng Hứa Tĩnh Vi muốn phải chuẩn bị thật tốt để có thể lo trước tai hoạ sau này, nhỡ đâu Ôn Hàn lại gật đầu thay đổi ý định thì làm sao Tĩnh Vi đăng nhập vào tài khoản của bên nhà xuất bản rồi gửi tin nhắn cho Dạ Miên.【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa Chào cô, tôi là biên tập phụ trách xuất bản cuốn sách Đông Cung Phong Vân Lục . 】【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên Chào cô, hâm mộ đã lâu. 】【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa Tôi muốn hỏi một chút, trên Weibo của cô có nói rằng bản thiết kế nhân vật kia là do tự tay cô vẽ, bên phía nhà xuất bản muốn hợp tác, cô thấy có được không? 】【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên Tôi cực kỳ thích sách của đại thần Ôn Hàn, đặc biệt là những nhân vật trong sách, cảm giác họ giống như là những con người có thật vậy, sao đại thần lại có thể lợi hại tới vậy kia chứ, yêu chết đi được. 】【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa À vâng... Tôi chỉ muốn hỏi xem bản thiết kế kia có phải là do cô vẽ hay không, với cả không biết cô thấy thế nào về chuyện hợp tác? 】【 Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên Tranh là do tôi vẽ, ký hợp đồng thì lúc nào cũng được, có thể vẽ tranh cho nam thần là niềm vinh hạnh của tôi. À nhưng mà, nếu hợp tác thì liệu tôi có cơ hội gặp mặt nam thần không? 】【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa Cái này thì tùy duyên. 】【Hoạ sĩ tranh minh hoạ Dạ Miên Vậy trước tiên có thể cho tôi phương thức liên hệ với Ôn Hàn được không? Tôi muốn bàn về bản thiết kế với anh ấy. 】【 Nhà Xuất Bản Tri Hoa Cô đừng vội, bên chúng tôi còn phải mở họp để thảo luận trước đã. 】Năm phút sau, nhóm vẽ tranh minh hoạ trên QQ của Hạng Noãn bắt đầu náo nhiệt lên trị viên vừa mới thêm người vào nhóm, đây đúng là Dạ Miên - người trước đây từng cá cược với Hạng Noãn nhưng bị thua, không muốn bị chê cười nên giận dữ bỏ tại cô ta trở lại, tám chín phần có lẽ là vì muốn rửa sạch mối nhục năm xưa.【 Tiểu Hùng Hoan nghênh người mới, tung hoa, tung hoa. 】【 Tiểu Hùng Mà người này trông quen thật đấy, Dạ Miên? 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Chào, cuối cùng cũng sửa xong biệt danh, là tôi, chị gái Dạ Miên bé nhỏ của mọi người đây. 】【 Trương Quân Hổ À. 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Phi Vãn cũng ở đây đúng không? Hai chúng tôi sắp thành cộng sự rồi, vừa nãy chủ biên của nhà xuất bản Tri Hoa có liên hệ với tôi, nói rằng Ôn Hàn cực kỳ thích tranh tôi vẽ, còn mời tôi làm hoạ sĩ thiết kế nhân vật nữa haha. 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Không bao lâu nữa là tôi có thể có được cách thức liên hệ với nam thần rồi, khoảng cách giữa tôi và nam thần cũng rút ngắn lại thêm một bước. 】【 Bánh xe bí ngô Cô khoác lác vừa thôi, nam thần nhà tôi nổi tiếng thanh cao lạnh lùng, làm sao có thể cho cô cách thức liên hệ được chứ. Hừ, tôi đây còn chưa nói là đại thần yêu thầm tôi đâu. 】【 Tiểu Hùng Đại thần là chồng của tôi. 】【 Phi Vãn Đại thần là bạn trai cũ của tôi. 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Mấy người bên trên làm tôi cười chết luôn rồi. 】【 Phi Vãn Tôi nói thật, mấy người có dám cược không? 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Nếu như mấy lời cô nói là thật, bà đây sẽ chém đầu rồi đem vứt cho cô. 】【 Phi Vãn Đã chụp lại màn hình. 】【 Bánh xe bí ngô Phi Vãn, cậu đừng đùa nữa, ai mà không biết Dạ Miên đã cược với người ta thì chắc chắn sẽ không bao giờ thực hiện lời hứa kia chứ. 】【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần Bí đỏ, cậu đừng có mà chèn ép tôi, tôi thấy cậu chính là ghen tị với tài năng và vẻ đẹp trời ban của tôi thì có. Mà thôi không nói nữa, tôi phải đi sửa lại bản thiết kế nhân vật rồi đi cửa hiệu làm tóc đây, rất nhanh là có thể gặp được nam thần rồi haha! 】【 Bánh xe bí ngô Tôi muốn đánh chết lầu trên ghê, không biết phải làm sao bây giờ? 】Hạng Noãn chìm vào suy tư, hiện tại bản thiết kế của Dao Quang đã không còn dùng được nữa, thời gian cũng không còn nhiều, nếu nhà xuất bản thật sự muốn dùng tranh vẽ của Dạ Miên thì liệu Ôn Hàn có đồng ý không?Cô hiểu rõ tính tình của anh, đối với mọi việc anh đều yêu cầu hai chữ "hoàn mỹ", từ lúc quen nhau cô đã biết rằng, trong cuộc đời của anh chưa từng có ba chữ "bất đắc dĩ", trước nay anh đều là người đánh đâu thắng đó, không gì cản mà cô có thể lợi hại giống như Dao Quang thì tốt rồi, như vậy thì có thể giúp được chuông điện thoại vang lên, Hạng Noãn nhấn nút nghe, giọng nói đàn ông đầy gợi cảm ngay lập tức truyền tới "Noãn Noãn, anh muốn em."Hạng Noãn mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Mấu chốt là, sao anh lại còn có thể có tâm trạng... Đùa giỡn tiếp tục nói "Anh muốn mời em làm hoạ sĩ thiết kế nhân vật cho cuốn《 Đông Cung Phong Vân Lục 》."Hạng Noãn nói theo bản năng "Không được đâu, em không am hiểu vẽ con trai, không chừng sẽ làm hỏng cả quyển sách của anh mất."Ôn Hàn ngồi trước máy tính, anh nhìn vào bức tranh nam nhân rút kiếm chuẩn bị ra trận trên màn hình, giọng đầy dịu dàng "Em có tin anh không?"Giọng nói của anh như ẩn chứa ma lực, dễ dàng xua đuổi mọi sự bất an lo lắng của cô, Hạng Noãn vô thức nhỏ giọng 'vâng' một tiếng."Em dọn đồ đạc cùng với mấy bộ quần áo đem theo đi, tất nhiên là cả mấy dụng cụ mà em hay dùng để vẽ nữa, mấy phần mềm thiết kế em có thể dùng trên máy tính của anh, nửa tiếng sau anh muốn nhìn thấy em đang đứng ở dưới tầng."Giọng của anh nghe vô cùng trầm ổn, hai ba câu liền quyết định xong tất cả mọi chuyện, trong giọng nói của anh thậm chí còn mang theo một tia đắc ý không dễ phát nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, bá đạo mà kỳ Noãn sửng sốt, ý của Ôn Hàn là muốn cô dọn tới nhà anh ở?Đặc biệt là trước đó không lâu bọn họ còn ngủ với nhau, hoàn cảnh trai đơn gái chiếc như này, quả thật là củi khô rất dễ bốc lửa......Điện thoại bỗng có tin nhắn gửi đến.【 Ôn Hàn Mời em tới nhà là bởi vì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu như ở cùng một chỗ thì sẽ dễ dàng thảo luận về bản thiết kế hơn, anh sẽ dọn phòng khách cho em ngủ, căn phòng lần trước mà em ngủ là phòng của anh, đừng suy nghĩ nhiều. 】Nếu là vì công việc thì cứ vì công việc đi, sao mà người này lại còn phải lôi chuyện cũ của cô ra nói kia chứ, rốt cuộc là khuyên cô không cần nghĩ nhiều hay là nhắc nhở cô đã nghĩ nhiều quá rồi Noãn nhanh chóng thu dọn ít hành lý rồi xuống tầng dưới đứng chờ Ôn lâu sau Ôn Hàn tới rồi đưa cô lên Noãn ngồi ở ghế phụ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe Ôn Hàn gọi điện thoại cho Hứa Tĩnh Vi."Bản thiết kế nhân vật không cần phải nhờ tới người kia......"Anh quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Noãn một Noãn nhỏ giọng nhắc nhở anh "Dạ Miên."Anh tiếp tục nói "Không cần tìm Dạ Miên nữa, cứ để cho Phi Vãn làm, hôm nay là ngày 13, buổi sáng ngày 16 sẽ gửi bản thảo cho cô."Hứa Tĩnh Vi nói "Được, vậy hợp đồng và tiền nhuận bút sẽ giống với của Dao Quang trước kia."Hạng Noãn cảm thấy ngượng ngùng, Dao Quang là hoạ sĩ tuyến 1 hàng đầu trong khi cô chỉ là một hoạ sĩ tầm thường tuyến 16, như này hình như có chút không đúng lắm thì phải...Quả nhiên, cô nghe thấy Ôn Hàn nói "Không được."Sau đó anh tiếp tục nói "Phía bên nhà xuất bản trả tiền nhuận bút cho Dao Quang bao nhiêu thì phải trả cho Phi Vãn gấp ba."Hạng Noãn hoảng sợ, anh vừa nói gì vậy?Bên kia Hứa Tĩnh Vi do dự một chút rồi nói "Được."Thời gian còn lại chỉ có hai ngày ít ỏi, Ôn Hàn yêu cầu như vậy cũng không có gì là quá đáng Noãn quay đầu nhìn trộm Ôn Hàn, anh một tay tháo tai nghe Bluetooth xuống, vẻ mặt chăm chú nhìn đường trước mặt, sống mũi cao, đôi môi hơi hé mở, lông mi dài hơi rũ xuống, sườn mặt hoàn mỹ tới nỗi không chê vào đâu cô bỗng đập lỡ hai vẻ đòi tiền của anh trông đẹp thật như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng ngoảnh đầu sang nhìn cô, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên làn môi hồng hào no đủ của cô, yết hầu hơi giật giật, anh im lặng không nói trong xe vẫn còn vương vấn mùi hương nhàn nhạt của cam quýt, ánh mắt của cả hai khẽ lướt qua nhau. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói nhỏ "Nhìn đường kìa, đừng nhìn anh."Cô ngẩn ra một chút rồi hất cằm ưỡn ngực phản bác lại lời anh "Anh không nhìn em thì sao có thể biết được là em đang nhìn anh chứ!"Anh cười cười, khóe môi hơi hơi cong lên, đôi mắt của anh híp lại, chăm chú nhìn vào giác tựa như vừa mới ngậm vào một múi cam quýt vậy, gió khẽ thổi qua, hương vị thơm mát khẽ thấm vào ruột gan, quanh quẩn trong lòng mãi không chua nhưng lại vừa ngọt.
Chương 6 Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng – Nhà xuất bản Tử Châu là công ty đứng đầu ngành xuất bản trong nước, rất nhiều cuốn sách nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã được công ty này xuất bản. Trước kia, hầu hết các quyển sách được xuất bản chủ yếu là thể loại văn học truyền thống hoặc kinh điển. Nhưng trong những năm gần đây, thuận theo xu hướng phát triển của nền kinh tế thị trường, bọn họ đang mạnh mẽ tiến quân vào thị trường xuất bản văn học trực tuyến. Sau nhiều lần nghiên cứu, điều tra và khảo sát cuối cùng họ dùng một số tiền lớn để ký được phần tiếp theo tiểu thuyết 《Đông Cung phong vân lục》của vị đại thần văn học mạng Ôn Hàn, với tư cách là nhà xuất bản văn học truyền thống tiến quân tìm kiếm tài năng trong lĩnh vực văn học trực tuyến. Việc lựa chọn cuốn sách này một phần là sự nổi tiếng của Ôn Hàn. Hai chữ Ôn Hàn này tương đương với ba tác giả của ba cuốn sách bán chạy nhất. Một phương diện khác, cũng là phương diện quan trọng nhất. Mặc dù cuốn sách đầu tiên của Ôn Hàn ra mắt dưới dạng trực tuyến, cần vận dụng một lượng lớn kỹ xảo văn học mạng. Nhưng anh lại là một tác giả có nền tảng văn hóa sâu sắc, rất giỏi trong việc dùng từ, đặt câu, không hề thua kém các tác giả văn học truyền thống. Điều này rất khó tìm được ở các nhà văn mạng khác. Các nhà văn truyền thống sẽ không bao giờ học thói quen của nhà văn mạng. Sách của Ôn Hàn là sự pha trộn giữa văn học truyền thống thuần túy và một chút đặc trưng của văn học mạng. Với lối hành văn của mình, anh có thể khéo léo đi lại giữa hai thể loại và tìm kiếm một sự cân bằng nhất định. Các nhà phê bình sách thường nói rằng, ở trong thời đại này không thể có một Ôn Hàn thứ hai. Cuốn sách 《Đông Cung phong vân lục》đã thu hút sự chú ý của các ngành công nghiệp liên quan khác tại thời điểm đang được viết và thông báo đã bán bản quyền xuất bản. Trong giới vẽ tranh minh họa, vấn đề này chưa bao giờ được ngừng thảo luận. Một nhóm minh họa nơi Hạng Noãn ở đang cầu nguyện mỗi ngày, hy vọng rằng mình có thể vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》. Đây chắc chắn là cơ hội cực kỳ tốt cho một họa sĩ vẽ tranh minh họa. Cuốn sách này không chỉ xuất bản, xuất bản chỉ là một phần, chuyển thể thành game, truyện tranh, bản quyền phim điện ảnh và truyền hình mới là chủ yếu. Không cần phải nói, tỷ lệ xuất hiện sau này là rất lớn. Trước kia có họa sĩ vẽ minh họa cho sách của Ôn Hàn, chỉ sau một đêm trở nên nổi tiếng, bây giờ đã là đại thần trong ngành . Thời điểm 《Đông Cung phong vân lục》 chỉ mới viết được một nửa, có vài họa sĩ đã vẽ mấy bức minh họa đăng lên Weibo cho fan xem. Ngoài việc được yêu thích, bọn họ cũng muốn dùng hết sức để dành lấy cơ hội này. Có lẽ chủ sở hữu bản quyền sẽ thích nó. Trong số đó, phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất là một loạt các bức tranh cá được vẽ bởi họa sĩ tranh minh họa hàng đầu Dao Quang. Hạng Noãn đã tải nó xuống và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Ông chủ đúng là ông chủ, bức tranh này vẽ thật sự rất tốt! Màu sắc, ánh sáng, bố cục và các phương diện khác đều rất mạnh mẽ. Không hổ danh là đại thần, vỗ tay tung hoa. Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên xuất bản của 《Đông Cung phong vân lục》 đã liên lạc với Hạng Noãn theo yêu cầu của Ôn Hàn, và mời cô vẽ minh họa cho cuốn sách. Cô khéo léo từ chối. Đây là sách của Ôn Hàn, là thứ quý giá nhất của anh ấy, không nên dùng làm công cụ để cô trèo cao. Hạng Noãn nhìn thời gian, trang điểm một lớp nhẹ, mặc quần áo rẻ tiền mà tối hôm qua vừa mua, bả vai đeo một cái túi nhỏ, tay xách theo đồ ăn cùng vài món đồ chơi cho chó sau đó đi ra ngoài. Địa điểm hẹn với Ôn Hàn là nơi đầu tiên nhặt được chú chó, trong công viên nhỏ phía sau trường học. Trên đường đi con chó rất phấn khích , nằm trên cửa sổ xe liên tục nhìn ra ngoài. Trong khi chờ đèn đỏ, Ôn Hàn xoa đầu chú chó của mình “Khi nhìn thấy mẹ của mày, đừng tỏ ra phấn khích như vậy. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn bỏ chồng bỏ con chạy trốn với người đàn ông khác.” Thực ra anh biết ba năm qua cô vẫn độc thân, điều đó không liên quan tới người đàn ông kia, nhưng sự ngờ vực không tín nhiệm cùng với hành động không từ mà biệt của cô làm anh tổn thương. Nghe tới mẹ, con chó lắc mạnh đuôi. Ôn Hàn bất đắc dĩ lạnh mặt. Đi vào cổng công viên, tới một đài phun nước nhỏ, băng qua con đường xanh, chính là ở đây. Công viên này vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước, ngoại trừ những cây cối trong khu rừng bên cạnh lớn hơn và rậm rạp hơn, không gian bên trong cũng bí mật hơn. Bọn họ thường hôn nhau trong đó. Khi anh hôn cô, anh thích giữ ót cô bằng một tay, tay còn lại ôm cô thật chặt, hung hăng đè cô ở trong ngực. Sau một nụ hôn dài, đôi bàn tay to lớn không ngừng nghỉ, mặc sức xoa nắn. Bức ảnh dần dần trùng khớp với màn đêm sau một thời gian dài gặp lại. Hạng Noãn nóng mặt, trái tim đập nhanh, hơi thở lộn xộn. Sau ba năm, lại trở về nơi này. Cô ngồi trên băng ghế, buộc mình phải bình tĩnh. Nhìn món đồ chơi cho chó trong tay, Hạng Noãn mỉm cười. Đợi một lúc nữa nhìn thấy con chó, cô nhất định phải ôm nó lâu một chút. Lúc này, một con chó đen to lớn bất ngờ chạy đến chỗ cô. Cô dựa lưng vào ghế, con chó lớn trèo lên chân cô, lè lưỡi ra liếm mặt cô. Cô giật mình, không dám di chuyển, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hy vọng rằng chủ nhân của nó sẽ đến giải cứu cô càng sớm càng tốt. Trên thế giới này sao lại có con chó nặng như vậy, con chó này ngồi trên đùi cô, như thể nặng ngàn cân. Nó lè lưỡi thở hồng hộc, cái đuôi vẫy tới vẫy lui nhanh như quạt điện. Con chó lớn cúi đầu, bất ngờ dụi vào trên cánh tay Hạng Noãn, hai bàn chân giơ lên, xoa một vòng tròn bên miệng. Động tác này nó học được từ cha nó! Đôi chân dài của Ôn Hàn bước chầm chậm nhìn cách đó không xa, một người phụ nữ đang ôm con chó. Anh không đi tiếp nữa, nheo mắt nhìn hình ảnh trước mặt. Cô mặc một chiếc váy cổ rộng màu đỏ, thắt lưng bó sát, chân trắng nõn thon dài, đôi giày có dây đeo màu đen giúp chân cô thêm thanh tú. Đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, phía dưới là chiếc mũi nhỏ xíu và đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa chín. Biên tập viên của nhà xuất bản đã gọi và nói rằng Hạng Noãn từ chối vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》mặc dù bọn họ đã đưa ra giá cả bằng với thù lao của các họa sĩ tranh minh họa hàng đầu trong nước. Ôn Hàn không nói gì, cúp điện thoại và đi đến chỗ cô. Nếu lúc này có thể chọn một loại đồ vật, anh chắc chắn sẽ chọn một cái roi da nhỏ. Hạng Noãn đang lấy món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra và trêu chọc con chó, nụ cười trên mặt cô vô cùng rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với biểu tình nghiến răng nghiến lợi của ai đó. Một tay cô giữ cổ áo, tay còn lại xoa đầu con chó, mỉm cười nói “Cảm ơn.” Ngoài miệng là đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào người anh. Con chó khẽ động đậy, từ trên người Hạng Noãn leo xuống, cuộn tròn thân thể nằm trên ghế dài. Ánh mắt của anh hơi lóe lên, nơi bị cô nhìn vào phảng phất như có ngọn lửa vô hình đang đốt cháy. Hơi nóng dồn dập tràn vào trái tim anh, nóng đến không thể chịu đựng được. Anh cúi người ngồi xuống, đôi mắt nhìn về rừng cây cách đó không xa, rất nhiều ký ức tràn vào trái tim anh, môi lưỡi chạm vào nhau, mềm mại, nóng bỏng, tiếng cô thở hổn hển và nghẹn ngào, từng thứ đánh vào sâu trong tâm trí anh. Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng. Khi trêu chọc chú chó, chiếc váy nhẹ nhàng bị lay động, giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp gợi cảm. Hạng Noãn ngồi xổm xuống, nói nhỏ “Em nhớ anh rất nhiều, bất kể ban ngày hay ban đêm.” Giọng cô dần dần hạ xuống “Em thực sự, rất nhớ anh*.” Vừa nói cô vừa chỉnh lại chiếc nơ con bướm màu hồng trên cổ chú chó. *Hình như lúc này Hạng Noãn đang nói chuyện với con chó, nhưng mình lại cảm thấy Hạng Noãn muốn thông qua con chó để nói những lời này với Ôn Hàn. Mà tiếng Trung thì chỉ có bạn và tôi nên mình để nguyên bản dịch vậy. Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như cô đang tự nói với bản thân. Hạng Noãn đứng dậy, quay lưng về phía Ôn Hàn và nói “Tôi đi WC một chút.” Sau đó bước về phía trước mà không nói thêm lời nào nữa. Chỉ còn lại một người và một chó ngồi trên băng ghế, người đàn ông quay đầu chọc vào lưng con chó, khẽ nói “Mày được liếm miệng cô ấy tận mấy lần, còn tao chạm vào một lần cũng không được.” Anh lại tiếp tục nói lời chua chát “Cô ấy còn nói nhiều lời tốt đẹp với mày.” Ôn Hàn chở Hạng Noãn về nhà bằng ô tô. Trên đường đi bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí trong xe rất lúng túng. Cô ngồi ở hàng ghế sau chơi với chú chó, còn anh thì chăm chú lái xe. Khi đến dưới lầu khu nhà của Hạng Noãn, Ôn Hàn rời khỏi ghế lái, vòng ra phía sau mở cửa ngồi vào. “Hạng Noãn.” Thanh âm của anh trầm thấp và gợi cảm, trong không gian nhỏ yên tĩnh vang vọng thật lâu. Lần đầu tiên sau ba năm, cô lại được nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của anh. Anh nói tiếp “Không phải vì chúng ta là bạn hay vì em đã từng là bạn gái của anh, mà bởi vì anh thật sự thích tranh em vẽ, thế nên anh mới giới thiệu em với biên tập. Noãn Noãn, không phải anh đang giúp em, mà đang vì thành công của chúng ta, cuốn sách của anh cần em. “ Anh cũng cần em. Anh lại mặt không đỏ tim không đập bổ sung “Tất nhiên, cũng không phải vì nụ hôn đêm đó, mặc dù nó làm anh vui vẻ …” Hạng Noãn đỏ mặt ngắt lời anh “Đừng, đừng nói nữa.” Ôn Hàn tiến lại gần, dựa sát vào tai cô “Vậy em đồng ý đi.” Môi anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô. Đôi môi mềm mại của anh giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, lập tức làm cô không suy nghĩ được gì nữa, tựa như bị trúng độc, cánh môi cô nhấp nháy “Tôi đồng ý. “ Cô đã quên mất mình làm sao ra khỏi xe, quên mất chú chó đã cắn làn váy không cho cô đi như thế nào. Đến tận khi bản thân đứng trong làn bụi nhìn chiếc xe của anh chạy đi cô mới tỉnh táo lại. Thôi xong… trúng mỹ nam kế! Hạng Noãn trở về nhà, phải mất một lúc lâu cô mới hồi phục sau cú sốc mà người đàn ông kia mang lại. Đúng lúc này, điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn gửi đến. 【Sự tồi tệ trong cuộc sống hôm nay đã đi gặp nam thần và con chó của anh ấy sao, xảy ra chuyện gì rồi? 】 Hạng Noãn chạm vào đôi má nóng bỏng, đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều. 【Ngũ hành thiếu tình yêu Anh ấy giữ đôi chân dài một mét hai của tôi khóc lóc cầu xin tôi ở lại với anh ta. Nhưng tôi chả để ý tới anh ta, cũng không liếc mắt nhìn anh ta cái nào. Biểu cảm lạnh lùng 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Đừng chỉ nói về tôi, còn cậu, tôi chưa bao giờ thấy cậu đi cùng cô bé nào. 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Đâu rồi, tại sao không nói chuyện? 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Trốn rồi hả? 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu … 】 Hạng Noãn đợi một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, nhìn lại đoạn tin nhắn. Có một sự thật là khi bạn nói về vận đào hoa của mình với một con cẩu độc thân là một điều quá tàn nhẫn. Cô nhanh tay gửi phong bì lì xì màu đỏ giá 5,20 nhân dân tệ qua. Bên kia lập tức nhận. Bỗng nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số lạ. Hạng Noãn nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nữ “Xin chào, tôi là Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên của nhà xuất bản Tử Châu. Tôi phụ trách xuất bản cuốn sách 《Đông Cung phong châu lục》. Trước đây tôi đã liên lạc với cô rồi.”
Tâm sự Thứ sáu, 9/6/2023, 0900 GMT+7 Người đặc biệt của bạn trai tôi là vợ cũ của anh và anh chỉ thay đổi sự quan tâm sau khi cô ấy và người mới kết hôn. Họ ly hôn vì vấn đề tôn giáo. Dù đã ly hôn một năm, chưa có con chung, họ vẫn thường xuyên liên lạc, quý trọng và đối xử với nhau thân thiết. Tại sao tôi vẫn chấp nhận hẹn hò với người bạn trai như thế? Vì tôi thật lòng yêu thích anh. Anh thực sự là người đàn ông tử tế, ưu tú, chu đáo và đối xử tốt với cụ thể hơn về người đặc biệt đó. Người đó kém anh hai tuổi, không quá xinh đẹp nhưng thông minh, khí chất, gốc gác gia đình nề nếp. Tôi từng gặp cô ấy vài lần từ khi họ còn chưa ly hôn vì anh từng là sếp của tôi. Phải thừa nhận cho đến bây giờ, tôi vẫn không có lý do nào để thù ghét người đó. Đến giờ, cô ấy đã có bạn trai mới, cũng là người đàn ông ưu tú vượt trội, không thua kém bạn trai tôi bất kỳ điểm nào, quan trọng nhất người mới và cô ấy cùng tôn giáo. Cô ấy được hai người đàn ông tận tình quan tâm, dù cả hai cùng khẳng định cô ấy rất tự chủ, độc trai tôi thẳng thắn nói rằng vì cô ấy đề nghị ly hôn, anh thỏa thuận muốn giữ liên lạc để tập quen dần tình cảnh mới, nếu không anh rất chới với. Anh sẽ chỉ thay đổi sự quan tâm sau khi cô ấy và người mới kết hôn. Tôi và bạn trai là đồng nghiệp cũ, anh từng là sếp của tôi, chúng tôi hiểu biết về nhau và nhiều điểm ăn ý. Tôi vẫn còn trẻ, kém anh 7 tuổi. Từ khi hẹn hò anh, tôi rất vui. Ở bên anh, tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi được gia đình và người quen ủng hộ, cảm giác yêu anh giúp tôi trở thành người tốt hơn nên tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Tuy nhiên tôi vẫn muốn nghe ý kiến từ mọi CúcĐộc giả gọi vào số 024 7300 8899 máy lẻ 4529 trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Nhà của Hạng Noãn rất nhỏ, ngay cả phòng ngủ chính cũng không có nhà vệ sinh, bên cạnh phòng ngủ có cái toilet lấy bàn chải đánh răng mới từ trong thùng giữ đồ ra, đặt trên bồn rửa tay trong Hàn dựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt mang theo một chút ghét bỏ "Sao lại đưa bàn chải đánh răng dùng một lần cho anh, ngay cả cái ly cũng vậy."Hạng Noãn móc khăn lông lên, quay đầu nói "Anh chỉ ở một đêm thôi, không phải ở luôn cũng không thường tới, nếu dùng ly và bàn chải bình thường vậy thì khi anh đi tôi phải đem vứt những thứ đó, rất lãng phí."Ôn Hàn không nói gì, quay đầu trở lại phòng mình, từ trong vali lấy ra bàn chải và ly, đặt bên cạnh bồn rửa tay, kiêu ngạo nói "May mắn là anh đã chuẩn bị trước rồi."Hạng Noãn quả thực muốn quỳ với người âm hiểm xảo lấy chăn cùng với khăn trải giường mới tư trong tủ ra, ôm tới phòng ngủ nhỏ của Ôn Hàn, bởi vì phòng quá nhỏ, chật chội giống như không có chỗ để động đậy nên Ôn Hàn chỉ đứng ở cửa nhìn cô bận rộn."Kỳ thật không cần giúp anh đổi cái mới."Hạng Noãn vừa đổi vừa nói "Đương nhiên phải đổi, hôm qua trời còn mưa nữa, quá ẩm."Ôn Hàn cười cười "Ý của anh là anh sẽ không ở phòng này lâu đâu."Hạng Noãn ừ một tiếng "Tôi biết, chỉ một đêm thôi, ngày mai sẽ không ở nữa."Ôn Hàn muốn nói, không phải, không phải là ý cười, không nói chuyện, dựa vào cạnh cửa, lười nhác nhìn tóc dài của cô đã được buộc lại, búi thành một cục tròn trên đầu, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, đang khom lưng quỳ gối trên giường sửa sang lại khăn trải giường, thời điểm đối mặt với anh, cổ áo còn hơi rộng mở, lộ ra một mảnh làn da trắng tuyết. Lúc đưa lưng về phía anh, vòng eo uốn éo, cái mông kiều diễm lung lay trước mặt xoay người đi phòng bếp rót chén nước uống sạch, cổ họng mới bớt khô Noãn trải chăn xong, đến phòng khách nói "Tuy rằng anh chỉ ở lại đây một đêm, nhưng quy tắc cũng nên tuân thủ."Ôn Hàn buông ly nước "Quy tắc gì?"Hạng Noãn lấy ước pháp tam chương mà lúc nãy nhân lúc anh xuống lầu đã đóng dấu xong đưa Hàn nhìn."Thứ nhất Không được bước vào phòng ngủ chính nửa bước."Anh nhìn thoáng qua phòng ngủ của cô, Cẩu Tử đang dẫm tới dẫm lui chơi đùa trên giường, cùng với con gấu bông nhỏ trên giường chơi thật vui u oán nói "Tại sao nó lại có thể còn anh thì không?"Hạng Noãn " Nếu anh biến thành Cẩu Tử anh cũng có thể nha, mỗi ngày tôi sẽ ôm anh ngủ, bảo đảm đãi ngộ so với nó còn tốt hơn trăm nghìn lần."Ôn Hàn tiếp tục đọc."Thứ hai Tắm rửa xong phải mặc quần áo đàng hoàng rồi mới bước ra."Anh kháng nghị nói "Lúc tắm xong anh thích bọc khăn tắm, cái này sẽ làm anh thoạt nhìn rất gợi cảm, vì sao lại muốn cướp đoạt quyền lợi phơi bày mị lực của người khác."Hạng Noãn "Bởi vì nhà của tôi chưa chuẩn bị khăn tắm cho khách."Lần trước ở nhà anh thấy được tám khối cơ bụng của anh, sau đó thì chảy máu mũi, sự mất mặt này cô vẫn chưa Hàn "Không có việc gì, anh có mang theo."Hạng Noãn "......"Anh đọc điều kế tiếp "Thứ ba Không được ở trước mặt chủ nhà làm ra hành động kỳ quái."Lại hỏi "Có ý gì, một người bình thường như anh thì có thể làm ra hành động kỳ quái sao?"Hạng Noãn nhìn anh "Giống như bây giờ."Ôn Hàn "Hả, cái gì cơ?"Hạng Noãn "Anh xem, anh lại nhướng mày, đang tốt lành anh nhướng mày làm gì."Mồ hôi tay, mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch tới giàTÌM HIỂU THÊM→Ôn Hàn "Bởi vì anh đang câu dẫn em a."Hạng Noãn cảm thấy cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục nữa, cô xua tay "Tùy anh đi, tôi đi tắm rửa, lúc tôi tắm rửa anh phải về phòng đợi."Ôn Hàn "Trên hiệp ước không có cái này mà."Hạng Noãn "Tôi thấy trời hết mưa rồi, cực kỳ thích hợp để loại người trong lòng mang ý xấu lái xe về nhà đó."Ôn Hàn "Bảo đảm sẽ không ở phòng khách nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng, làn da tuyết trắng còn vương một chút hơi nước khi vừa tắm xong của em."Hạng Noãn "......" Tại sao cô lại chưa chấp một con sói thế Ôn Hàn trở lại phòng nhỏ, Hạng Noãn mới từ tủ quần áo cầm ra một bộ đồ ngủ, đi tới toilet tắm xong, lau khô, tới lúc chuẩn bị mặc quần áo mới phát hiện cô chỉ lấy quần ngủ, áo trên đã quên bây giờ cô ở nhà một mình, vậy thì không sao cả, trần truồng chạy về phòng cũng không sao cả. Nhưng bây giờ trong nhà có một con sói, cô không có cách nào ra là cắn răng, vọt vào phòng là mặc lại quần áo dơ, trở về lấy quần áo ngủ, sau đó về lại toilet, cởi quần áo dơ ra, một lần nữa tắm gội, thay áo ngủ, rồi về phòng lát nữa cô còn phải làm việc, không có nhiều thời gian để tắm lại như thế cô lặng lẽ mở cửa toilet ra, nhìn khắp nới, xác định không có ai, mới mở cửa chạy về phía phòng ngủ chạy được một nửa, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ nhỏ được mở Hàn nghe tiếng nước trong toilet, có chút khát, chuẩn bị đi rót ly nước uống, vừa ra khỏi cửa thì thấy được một màn như vì mới vừa tắm rửa xong, sắc mặt cô ửng đỏ, tương phản với làn da trắng tuyết kiều diễm, đầu tóc ướt đẫm được vén sang một bên, giọt nước nhỏ rơi xuống trên làn da, chảy dài xuống gian như bị đông lại, cử động duy nhất chính là những giọt nước nhỏ, từ trên ngọn tóc của cô rơi xuống, lặp đi lặp Noãn nhanh chóng ôm lấy ngực, chạy nhanh vào phòng ngủ, phanh một tiếng, đóng lại cửa phòng Hàn sờ cái mũi, còn tốt, chỉ chảy một chút, so sánh với cô lần đó thì không tính là mất gõ cửa phòng ngủ cô "Sao em lại cho một người đàn ông tinh lực dồi dào như anh xem hình ảnh không hợp với trẻ em vậy?"Hạng Noãn mặc xong quần áo, dựa vào phía sau cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra "Sao anh lại đi ra, đã nói là không cho ra ngoài rồi mà?" Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng mang theo sự mềm mại, bộ dáng hung dữ, kỳ thật lại vô cùng đáng mặt cô còn đỏ hơn lúc nãy, không biết là tắm rửa nóng, xấu hổ, hay là tức nhìn về phía trước ngực cô, đáng tiếc là đã bị vải dệt che nghiêng đầu qua, cố nén xúc động muốn biến thành sói, nhưng ngọn lửa trong lòng lại càng ngày càng lớn, anh chỉ có thể nổ lực áp chế không cho nó phát ra. Làm một cái chính nhân quân tử thật mệt mỏi giác được ánh mắt của anh chậm rãi nóng lên, cô giơ tay che "Nhìn cái gì mà nhìn?" Nói xong thì lui về đóng cửa Hàn không đi rót nước nữa, một ly nước đã không còn hiệu quả, việc anh cần làm chính là tắm nước lúc anh đi tắm, Hạng Noãn vào thư phòng, đóng cửa lại bắt đầu công việc. Hình tượng nhân vật của 《Phượng Hoàng Tuyệt Sắc》 cô đã xem qua, điểm nổi bật nhất là trên người nữ chính Phượng Diễm, ánh mắt của tác giả đối với nhân vật này tương đối cao, vừa muốn thanh thuần lại yêu để lý giải nội tâm nhân vật tốt hơn, Hạng Noãn mở quyển tiểu thuyết kia ra đọc, mấy cái tình huống quan trọng đều đọc lại vài lần, lại kết hợp với những ý tưởng và hình tượng nhân vật, trong lòng cô đã nắm Noãn có thể cảm nhận thật rõ ràng, trong vòng nửa năm này, cô thành thục hơn rất nhiều, không riêng gì kỹ thuật vẽ đã tăng lên, còn có tâm lý cũng vững vàng hơn, nếu là lúc trước, cái loại thiết kế nhân vật vừa yêu cầu kỹ thuật vừa cần nhân khí này, ngay cả khi đối phương để cho cô vẽ, cô cũng không dám cả sự thay đổi của cô, đều bắt đầu từ lúc gặp lại Ôn Hàn một lần vẽ trên tay Hạng Noãn đã đầy ắp các loại phát thảo qua Hàn tắm rửa xong, bọc khăn tắm của mình mang đến, nhìn thoáng qua cửa phòng cô, cửa được đóng lại rất chặt chẽ. Anh vừa dùng khăn tắm xoa tóc, vừa trở về phòng nhỏ không đến mười mét vuông của trong vali lấy laptop ra, chuẩn bị đem kịch bản ban ngày đã viết xong sửa sang này thật sự là quá nhỏ, không có cái bàn cũng không có ghế dựa, anh đành phải xách theo máy tính đi về phía thư điểm Hạng Noãn nghiêm túc vẽ kết cấu, cửa thư phòng đã bị mở bọc một cái khăn tắm màu trắng, trước ngực mở rộng một mảnh, ánh sáng dưới đèn lưu luyến di chuyển trên khối cơ bụng, từ đường nhân ngư đi xuống, biến mất ở trên đai lưng lỏng lẻo, áo tắm bằng lụa màu trắng bao lấy đôi chân mắt anh sâu thẳm, giống như bầu trời đêm giữa mùa hè, thời điểm nhìn thấy cô lại biến thành hơi mị hoặcHạng Noãn cảm thấy trái tim như là bị một con mèo cào trúng, vội vàng đứng lên xoa ngực, hoảng loạn nói "Anh, anh, sao anh lại có thể không mặt quần áo mà chạy loạn!"Ôn Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua người mình "Cái này không phải là quần áo à."Hạng Noãn tắt tablet đi "Ý tôi là tại sao anh không mặt áo trên." Lúc cô thu xếp vali đã nhìn thấy, anh mang theo ba bộ áo ngủ, một bộ màu trắng, một bộ màu đen, một bộ màu cà phê, cũng không phải là không có quần áo để Hàn đi tới, đem notebook trên tay đặt trên bàn sách, đương nhiên mà nói "Không phải đã nói rồi à, khăn tắm làm anh trông rất gợi cảm, em cũng rất tán đồng mà."Nói xong thì nhìn cô, khóe môi cong lên cười Noãn lui về phía sau "Tôi tán đồng khi nào?"Ôn Hàn đi lên phía trước, nhìn cô nói "Mặt em đỏ."Hạng Noãn sờ soạng gương mặt mình một chút, nâng cằm lên giảo biện nói "Đây là vì trời nóng."Ôn Hàn hơi nhướng mày "Đang ám chỉ anh sao?"Hạng Noãn phản ứng lại, trừng mắt liếc anh một cái, vừa gấp gáp lại tức giận mà chạy ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ đóng cửa lại, khóa Hàn xử lý xong công việc, đóng máy tính lại, về phòng ngủ nhỏ thay áo ngủ, dựa vào mép giường lấy di động ra.【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Đang làm gì đó? 】Hạng Noãn một tay vuốt ve Cẩu Tử, một tay trả lời.【 Ngũ hành thiếu tình yêu Trong nhà có khách tới, đang trốn ở trong phòng ngủ, cậu thì đang làm gì? 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Ôm nhu hương trong lòng, phong lưu khoái hoạt. 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Vậy mà cậu còn chơi di động, còn nhu hương đâu, lại khoác lác. 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Tôi muốn thỉnh giáo cậu một cái vấn đề. 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Làm sao để công lược người khách ở kế bên phòng à, loại vấn đề này không cần hỏi, thích thì trực tiếp đè người ta xuống đi, ba ba ủng hộ cậu. 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Không phải, tôi muốn hỏi là làm thế nào để đem người khách xấu xa không biết xấu hổ đuổi ra ngoài. 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Vị bạn học này, vấn đề này cậu không đúng rồi, mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa cậu đã quên rồi sao, phải nhiệt tình hiếu khách, làm cho khách vui vẻ, đã hiểu chưa? 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa chỉ có một cái sao? LMuốn nhiệt tình hiếu khách thì cũng phải xem chất lượng của người khách chứ. 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Có ý tứ gì, là mặt người ta không đủ đẹp hay là dáng người không đủ tốt? 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Không phải, là một người rất thích hái hoa bắt bướm.】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Coi như tôi đã nhìn ra, cậu thích anh ta, cậu yêu anh ta, cậu đang ghen, cậu đã yêu anh ta đến mức không thể tự kềm chế rồi. 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Tiện Tiện, con mẹ nó rốt cuộc cậu phe ai hả, sao cậu lại có thể nói giúp người ngoài, cậu không phải là con trai ruột của tôi sao? 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Ba ba vĩnh viễn yêu con. 】【 Ngũ hành thiếu tình yêu Cút đi được không! 】【 Sự tồi tệ trong cuộc sống Đã cút. 】Ôn Hàn buông di động, cười cười, đi phòng bếp nấu đồ ăn thích ăn bánh trôi nhỏ hoa quế nhân dâu tây, anh đã nhét vài gói vào tủ lạnh cô. Cách nấu rất đơn giản, không có cần kỹ thuật gì, ngay cả lúc anh không ở đây, cô cũng có thể tự mình nấu ăn, không đến mức bị xong bánh trôi, Ôn Hàn gõ cửa phòng ngủ của Hạng trong không có động tĩnh, nhưng anh biết cô không có ngủ, cô đang giả đành phải nói "Bánh trôi nhỏ hoa quế đã nấu xong." Vừa dứt lời cửa lập tức mở tóc dài cô đã cột lên, vài sợi rũ ở bên tai, thoạt nhìn dịu dàng khả ái, một thân áo ngủ hồng nhạt, tôn lên làn da trong suốt trắng xoay người, đi về phía phòng bếp, cô vội vàng đuổi trong chén sứ màu trắng, những viên bánh trôi nhỏ nổi lềnh bềnh, xuyên thấu qua lớp da có thể thấy được nhân dâu tây màu hồng phấn, trên cùng một tầng hoa quế màu vàng nhạt được rắc lên, lúc ngửi mang theo vị ngọt đèn chùm ở giữa bàn ăn phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu vào trên mặt bàn, một mảnh ấm hoa trong suốt bên cạnh cắm một bó hoa hồng to mà anh mang Noãn cầm cái muỗng, múc mấy viên, đặt ở bên môi thổi đỏ của cô chu lên, như là đang hôn vậy, làm anh nhìn đến mê mẩn, quên thổi bánh trôi làm môi bị bỏng một cầm lấy ly nước ấm uống sạch, sau đó hỏi cô "Em có tâm sự gì phải không?"Hạng Noãn đang ăn đến vui vẻ, có chút không rõ tại sao anh lại nói tới cuộc sống, còn là một cái đề tài có chút nặng nề như nuốt viên bánh trôi trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn anh nói "Không có a, sao lại hỏi thế?"Ôn Hàn nhìn cô nói "Vậy tại sao em lại không chào đón anh?"Hạng Noãn suy nghĩ một chút hỏi "Tôi có nói như vậy sao?" Rõ ràng cô chỉ nói ở trong lòng, chẳng lẽ anh có thuật đọc tâm?Không đúng, cô còn nói với Tiện Tiện Noãn ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt anh "Nói cho tôi nghe, làm sao mà anh biết được?"Ôn Hàn rũ mắt xuống "Vậy mà em lại thừa nhận, quả nhiên là em không chào đón anh."Trên mặt anh tràn ngập ưu thương, bộ dáng cô độc mà đáng thương, giống một con mèo hoang không nhà để về, thật vất vả tìm được một cái chỗ để trú mưa, còn ngập ngừng lo lắng lúc nào cũng có thể bị đuổi ra ngoài lang thang trong đêm tim Hạng Noãn mềm nhũn, xua tay nói "Không phải, tôi không có."Người đàn ông trước mặt lại giống như có thuật lật mặt, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, gương mặt một giây trước còn u buồn bây giờ lại nở một nụ cười có chút tà ác nói "Nếu em đã hoan nghênh như vậy thì anh cũng ngượng ngùng cự tuyệt, anh sẽ cố gắng ở lại đây vài ngày."Hạng Noãn phát hiện mình bị lừa, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái nói "Tốt nhất là buổi sáng lúc đi làm thì anh hãy mang theo đống hành lý của anh đi chung luôn, buổi tối tôi sẽ khóa cửa lại, anh không vào được."Ôn Hàn suy nghĩ một chút "Vậy ngày mai anh sẽ không ra khỏi cửa, ở nhà làm việc." Lời này giống như đây là nhà của anh Noãn liếc nhìn anh một cái, làm bộ vô tình mà nói "Anh không sợ đồng nghiệp của anh không thấy được anh, sẽ nhớ nhung đến hoảng hốt hay sao." Dừng một chút lại nói "Tỷ như cái nữ tác giả xinh đẹp Diệp Lâm Chi kia.""Ngày hôm qua ở quán bar nhìn thấy quần áo trên người cô ta rất không tồi, dáng người có vẻ cũng thật tốt, nếu tôi là đàn ông, chậc chậc."Ôn Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô nói "Nghẹn một ngày rồi, rốt cuộc cũng nói ra."Hạng Noãn cúi đầu ăn bánh trôi "Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì."Ôn Hàn đứng lên, vòng sang bên cạnh Hạng Noãn, ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn cô nói "Ghen tị?"Hạng Noãn ăn xong một viên bánh trôi cuối cùng, ngay cả nước cũng húp sạch, quay đầu nói "Không có."Ôn Hàn đem một sợi tóc rơi xuống trên vai cô vén ra sau tai, ngón tay men theo vành tai cô đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô nói "Lỗ tai của em chỉ có hai loại tình huống mới đỏ lên, một loại là nói dối, một loại khác là thẹn thùng."Anh dừng một chút lại nói "Nga, còn có một loại." Nói xong thân thể nghiêng về phía trước, áp sát tới, thì thầm nói "Lúc động tình."Anh áp sát đến cực kỳ gần, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, thanh âm lại mang theo một ít từ tính khàn tim cô đột nhiên tăng tốc, đẩy anh ra, đỏ mặt nói "Loại nào cũng không phải!" Nói xong thì đứng lên, đi về phía phòng ngủ đi tới cửa, Hạng Noãn quay đầu nói "Ngày mai buổi sáng 7 giờ tôi thức dậy, hy vọng trước khi tôi dậy anh đã đi rồi, bao gồm cả đống hành lý kia."Nói xong đẩy cửa phòng ngủ ra, phanh một tiếng mà đóng đây là bị người vạch trần nội tâm, thẹn quá thành giận sao. Khóe môi anh cong lên cười cười, bắt đầu thu dọn bàn ăn cùng phòng rửa chén dong, trở lại phòng nhỏ không đầy mười mét vuông của mình, từ vali hành lý lấy ra một miếng dán xương thấy lúc cô ăn bánh trôi có xoa nhẹ cổ hai lần, biết cô lại tái phát bệnh cũ. Trước kia khi còn ở bên nhau, đều là anh giúp cô dán, trước khi dán thì mát xa một chút, sau khi ấn xong thì......Anh gõ cửa gian phòng ngủ rộng rãi còn có ban công hóng mát của cô "Mở cửa, anh giúp em dán miếng dán xương cổ."Hạng Noãn dựa vào phía sau cửa, cảnh giác nói "Không cần, cảm ơn.""Vậy anh để ở cửa, em tự lấy đi."Hạng Noãn nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng nhỏ đối diện, cô lặng lẽ mở cửa ra, nhặt miếng dán xương cổ trên mặt đất trên miếng dán còn có một tờ giấy ghi chú màu vàng, một dòng chữ cứng cáp hữu lực được viết bằng bút máy màu đen."Mặc kệ quá khứ, hiện tại hay là tương lai, anh chỉ yêu một mình em, tin tưởng anh, Noãn Noãn."
Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng-Nhà xuất bản Tri Hoa là xí nghiệp đứng đầu ngành xuất bản trong nước, rất nhiều cuốn sách nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã được công ty này xuất kia, hầu hết các quyển sách được xuất bản chủ yếu là thể loại văn học truyền thống hoặc kinh điển. Nhưng trong những năm gần đây, thuận theo xu hướng phát triển của nền kinh tế thị trường, bọn họ đang mạnh mẽ tiến quân vào thị trường xuất bản văn học trực nhiều lần nghiên cứu, điều tra và khảo sát, cuối cùng họ dùng một số tiền lớn để ký được quyển tiểu thuyết dài《Đông Cung phong vân lục》của đại thần văn học mạng Ôn Hàn, lấy tư cách là nhà xuất bản văn học truyền thống tiến quân tìm kiếm tài năng trong lĩnh vực văn học trực lựa chọn cuốn sách này một phần là vì sự nổi tiếng của Ôn Hàn. Hai chữ Ôn Hàn này tương đương với ba tác giả của ba cuốn sách bán chạy phương diện khác cũng là phương diện quan trọng nhất. Mặc dù cuốn sách đầu tiên của Ôn Hàn ra mắt dưới dạng trực tuyến, cần vận dụng một lượng lớn kỹ xảo văn học mạng. Nhưng anh lại là một tác giả có nền tảng văn hóa sâu sắc, rất giỏi trong việc dùng từ, đặt câu, không hề thua kém các tác giả văn học truyền thống. Điều này rất khó tìm được ở các nhà văn mạng nhà văn truyền thống sẽ không bao giờ học thói quen của nhà văn của Ôn Hàn là sự pha trộn giữa văn học truyền thống thuần túy và một chút đặc trưng của văn học mạng. Với lối hành văn của mình, anh có thể khéo léo đi lại giữa hai thể loại và tìm kiếm một sự cân bằng nhất nhà phê bình sách thường nói rằng, ở trong thời đại này không thể có một Ôn Hàn thứ sách 《Đông Cung phong vân lục》đã thu hút sự chú ý của các ngành công nghiệp liên quan khác tại thời điểm đang được viết và thông báo đã bán bản quyền xuất giới vẽ tranh minh họa, vấn đề này chưa bao giờ được ngừng thảo luận. Một nhóm minh họa như Hạng Noãn đang cầu nguyện mỗi ngày, hi vọng rằng mình có thể vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》. Đây chắc chắn là cơ hội cực kỳ tốt cho một họa sĩ vẽ tranh minh sách này không chỉ là một quyển sách, xuất bản sách chỉ là một góc của núi băng, chuyển thể thành game, truyện tranh, bản quyền phim điện ảnh và truyền hình mới là chủ yếu. Không cần phải nói, tỉ lệ xuất hiện sau này là rất kia có họa sĩ vẽ minh họa cho sách của Ôn Hàn, người nọ nổi tiếng chỉ sau một đêm, bây giờ đã là đại thần trong điểm《Đông Cung phong vân lục》chỉ mới viết được một nửa, có vài họa sĩ đã vẽ mấy bức minh họa đăng lên Weibo cho fan xem. Ngoài việc được yêu thích, bọn họ cũng muốn dùng hết sức để dành lấy cơ hội này, có lẽ bên chủ sở hữu bản quyền sẽ thích số đó, phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất là một loạt các bức tranh bắt cá được vẽ bởi họa sĩ tranh minh họa hàng đầu Dao Quang. Hạng Noãn đã tải nó xuống và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Đại lão quả nhiên là đại lão, bức tranh này thật sự vẽ rất sắc, ánh sáng, bố cục và các phương diện khác đều rất mạnh mẽ, không hổ danh là đại thần, vỗ tay tung Tĩnh Vi - biên tập viên xuất bản của 《Đông Cung Phong Vân Lục》 đã liên lạc với Hạng Noãn theo yêu cầu của Ôn Hàn, và mời cô vẽ minh họa cho cuốn khéo léo từ là sách của Ôn Hàn, là thứ quý giá nhất của anh ấy, không nên dùng làm công cụ để cô trèo Noãn nhìn thời gian, trang điểm một lớp nhẹ, mặc quần áo rẻ tiền mà tối hôm qua vừa mua, bả vai đeo một cái túi nhỏ, tay xách theo đồ ăn cùng vài món đồ chơi cho chó sau đó đi ra điểm hẹn với Ôn Hàn là nơi đầu tiên nhặt được chú chó, trong công viên nhỏ phía sau trường đường đi con chó rất phấn khích , nằm trên cửa sổ xe liên tục nhìn ra ngoài. Trong khi chờ đèn đỏ, Ôn Hàn xoa đầu chú chó của mình "Khi nhìn thấy mẹ của mày, đừng tỏ ra phấn khích như vậy. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn bỏ chồng bỏ con chạy trốn với người đàn ông khác."Thực ra anh biết ba năm qua cô vẫn độc thân, điều đó không liên quan tới người đàn ông kia, nhưng sự ngờ vực không tín nhiệm cùng với hành động không từ mà biệt của cô làm anh tổn tới mẹ, con chó lắc mạnh Hàn bất đắc dĩ lạnh vào cổng công viên, tới một đài phun nước nhỏ, băng qua con đường xanh, chính là ở viên này vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước, ngoại trừ những cây cối trong khu rừng bên cạnh lớn hơn và rậm rạp hơn, không gian bên trong cũng bí mật họ thường hôn nhau trong đó. Khi anh hôn cô, anh thích giữ ót cô bằng một tay, tay còn lại ôm cô thật chặt, hung hăng đè cô ở trong ngực. Sau một nụ hôn dài, đôi bàn tay to lớn không ngừng nghỉ, mặc sức xoa ảnh dần dần trùng khớp với màn đêm sau một thời gian dài gặp Noãn nóng mặt, trái tim đập nhanh, hơi thở lộn xộn. Sau ba năm, lại trở về nơi ngồi trên băng ghế, buộc mình phải bình món đồ chơi cho chó trong tay, Hạng Noãn mỉm cười. Đợi một lúc nữa nhìn thấy con chó, cô nhất định phải ôm nó lâu một này, một con chó đen to lớn bất ngờ chạy đến chỗ dựa lưng vào ghế, con chó lớn trèo lên chân cô, lè lưỡi ra liếm mặt cô. Cô giật mình, không dám di chuyển, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hy vọng rằng chủ nhân của nó sẽ đến giải cứu cô càng sớm càng thế giới này sao lại có con chó nặng như vậy, con chó này ngồi trên đùi cô, như thể nặng ngàn cân. Nó lè lưỡi thở hồng hộc, cái đuôi vẫy tới vẫy lui nhanh như quạt chó lớn cúi đầu, bất ngờ dụi vào trên cánh tay Hạng Noãn, hai bàn chân giơ lên, xoa một vòng tròn bên miệng. Động tác này nó học được từ cha nó!Đôi chân dài của Ôn Hàn bước chầm chậm nhìn cách đó không xa, một người phụ nữ đang ôm con không đi tiếp nữa, nheo mắt nhìn hình ảnh trước mặc một chiếc váy cổ rộng màu đỏ, thắt lưng bó sát, chân trắng nõn thon dài, đôi giày có dây đeo màu đen giúp chân cô thêm thanh mắt to lấp lánh ánh sáng, phía dưới là chiếc mũi nhỏ xíu và đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa tập viên của nhà xuất bản đã gọi và nói rằng Hạng Noãn từ chối vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》mặc dù bọn họ đã đưa ra giá cả bằng với thù lao của các họa sĩ tranh minh họa hàng đầu trong Hàn không nói gì, cúp điện thoại và đi đến chỗ lúc này có thể chọn một loại đồ vật, anh chắc chắn sẽ chọn một cái roi da Noãn đang lấy món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra và trêu chọc con chó, nụ cười trên mặt cô vô cùng rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với biểu tình nghiến răng nghiến lợi của ai tay cô giữ cổ áo, tay còn lại xoa đầu con chó, mỉm cười nói "Cảm ơn." Ngoài miệng là đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào người chó khẽ động đậy, từ trên người Hạng Noãn leo xuống, cuộn tròn thân thể nằm trên ghế mắt của anh hơi lóe lên, nơi bị cô nhìn vào phảng phất như có ngọn lửa vô hình đang đốt cháy. Hơi nóng dồn dập tràn vào trái tim anh, nóng đến không thể chịu đựng cúi người ngồi xuống, đôi mắt nhìn về rừng cây cách đó không xa, rất nhiều ký ức tràn vào trái tim anh, môi lưỡi chạm vào nhau, mềm mại, nóng bỏng, tiếng cô thở hổn hển và nghẹn ngào, từng thứ đánh vào sâu trong tâm trí ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng. Khi trêu chọc chú chó, chiếc váy nhẹ nhàng bị lay động, giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp gợi Noãn ngồi xổm xuống, nói nhỏ "Em nhớ anh rất nhiều, bất kể ban ngày hay ban đêm." Giọng cô dần dần hạ xuống "Em thực sự, rất nhớ anh*." Vừa nói cô vừa chỉnh lại chiếc nơ con bướm màu hồng trên cổ chú chó.*Hình như lúc này Hạng Noãn đang nói chuyện với con chó, nhưng mình lại cảm thấy Hạng Noãn muốn thông qua con chó để nói những lời này với Ôn Hàn. Mà tiếng Trung thì chỉ có bạn và tôi nên mình để nguyên bản dịch cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như cô đang tự nói với bản Noãn đứng dậy, quay lưng về phía Ôn Hàn và nói "Tôi đi WC một chút." Sau đó bước về phía trước mà không nói thêm lời nào còn lại một người và một chó ngồi trên băng ghế, người đàn ông quay đầu chọc vào lưng con chó, khẽ nói "Mày được liếm miệng cô ấy tận mấy lần, còn tao chạm vào một lần cũng không được."Anh lại tiếp tục nói lời chua chát "Cô ấy còn nói nhiều lời tốt đẹp với mày."Ôn Hàn chở Hạng Noãn về nhà bằng ô tô. Trên đường đi bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí trong xe rất lúng ngồi ở hàng ghế sau chơi với chú chó, còn anh thì chăm chú lái đến dưới lầu khu nhà của Hạng Noãn, Ôn Hàn rời khỏi ghế lái, vòng ra phía sau mở cửa ngồi vào."Hạng Noãn."Thanh âm của anh trầm thấp và gợi cảm, trong không gian nhỏ yên tĩnh vang vọng thật đầu tiên sau ba năm, cô lại được nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của nói tiếp "Không phải vì chúng ta là bạn hay vì em đã từng là bạn gái của anh, mà bởi vì anh thật sự thích tranh em vẽ, thế nên anh mới giới thiệu em với biên tập. Noãn Noãn, không phải anh đang giúp em, mà đang vì thành công của chúng ta, cuốn sách của anh cần em. "Anh cũng cần lại mặt không đỏ tim không đập bổ sung "Tất nhiên, cũng không phải vì nụ hôn đêm đó, mặc dù nó làm anh vui vẻ ..."Hạng Noãn đỏ mặt ngắt lời anh "Đừng, đừng nói nữa."Ôn Hàn tiến lại gần, dựa sát vào tai cô "Vậy em đồng ý đi." Môi anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai môi mềm mại của anh giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, lập tức làm cô không suy nghĩ được gì nữa, tựa như bị trúng độc, cánh môi cô nhấp nháy "Tôi đồng ý. "Cô đã quên mất mình làm sao ra khỏi xe, quên mất chú chó đã cắn làn váy không cho cô đi như thế tận khi bản thân đứng trong làn bụi nhìn chiếc xe của anh chạy đi cô mới tỉnh táo xong... trúng mỹ nam kế!Hạng Noãn trở về nhà, phải mất một lúc lâu cô mới hồi phục sau cú sốc mà người đàn ông kia mang lúc này, điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn gửi đến.【Sự tồi tệ trong cuộc sống hôm nay đã đi gặp nam thần và con chó của anh ấy sao, xảy ra chuyện gì rồi? 】Hạng Noãn chạm vào đôi má nóng bỏng, đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều. 【Ngũ hành thiếu tình yêu Anh ấy giữ đôi chân dài một mét hai của tôi khóc lóc cầu xin tôi ở lại với anh ta. Nhưng tôi chả để ý tới anh ta, cũng không liếc mắt nhìn anh ta cái nào. Biểu cảm lạnh lùng 】【Ngũ hành thiếu tình yêu Đừng chỉ nói về tôi, còn cậu, tôi chưa bao giờ thấy cậu đi cùng cô bé nào. 】【Ngũ hành thiếu tình yêu Đâu rồi, tại sao không nói chuyện? 】【Ngũ hành thiếu tình yêu Trốn rồi hả? 】【Ngũ hành thiếu tình yêu ... 】Hạng Noãn đợi một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, nhìn lại đoạn tin nhắn. Có một sự thật là khi bạn nói về vận đào hoa của mình với một con cẩu độc thân là một điều quá tàn nhanh tay gửi phong bì lì xì màu đỏ giá 5,20 nhân dân tệ kia lập tức nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số Noãn nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nữ "Xin chào, tôi là Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên của nhà xuất bản Tri Hoa. Tôi phụ trách xuất bản cuốn sách 《Đông Cung phong châu lục》. Trước đây tôi đã liên lạc với cô rồi."
đại thần là bạn trai cũ của tôi